“Chắc là nên ra ngoài hít thở một chút.”
Cô bước vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ nhìn lại trên người toàn là những dấu hôn đỏ của ai kia để lại, trên cổ ngự trị một mảng to khiến cô xấu hổ vô cùng, cứ thế này mà ra ngoài thì thật xấu hổ. Thẩm Nhất Đang nhanh chóng tắm rửa cho thật thoải mái sau đó dành vài phút để lấy kem che khuyết điểm chấm lên vết hôn ở cổ do cẩu già kia để lại, cô lẩm bẩm trong miệng mắng anh vài câu sau đó còn phát hiện ra một vết ở ngay đùi.
“Cái tên này thật là...”
Thở dài một hơi đầy mệt mỏi, nhưng mà cô nhớ lại hình như mình cũng không kém anh là mấy, cô nhớ lúc hứng quá mình đã để lại một vết ngay cổ, lúc sáng mãi nói chuyện mà cô quên mất nhìn thử, nhưng Lịch Bắc Dạ mặc áo cổ cao nên chắc là sẽ không dễ gì nhìn thấy mà nếu có nhìn thấy thì cũng chẳng biết xấu hổ là gì đâu.
“Sao mà che không được vậy nè, đúng là đồ dỏm.”
Thẩm Nhất Đang mím môi rồi quăng tuýp kem vào thùng rác, cô kéo cổ áo của mình lên cao một chút chải gọn gàng mái tóc của mình rồi vỗ mặt tự tin đi xuống nhà, mùi thơm của đồ ăn từ bếp nay xộc đến chiếc mũi nhỏ bé của cô làm cho cô đói cồn cào.
“Thơm quá.”
Kêu lên một tiếng rồi len lõi theo cầu thang và xuống tận nhà bếp, người giúp việc thấy cô liền cúi đầu chào một tiếng.
“Thiếu phu nhân dậy rồi ạ, mời thiếu phu nhân ra bàn ăn dùng bữa cùng lão gia, ông ấy đợi cô lâu lắm rồi ạ.”
“Vậy sao?”
Thẩm Nhất Đang không quên đưa tay lấy một chút bánh trên bàn ăn vụng một chút, đúng là rất ngon. Cô liền bước ra ngoài quan sát Lịch lão gia, ông cũng đã nhìn thấy cô liền đặt tờ báo xuống cất giọng.
“Đến đây nào cháu ngoan.”
Cô đi tới ngồi xuống bên cạnh ông, ngay lập tức vết đỏ trên cổ của cô không thể che giấu lúc nãy cũng lọt vào mắt của ông, trong lòng bắt đầu mở cờ trong bụng vì sắp có cháu đến nơi rồi, ông tươi cười nắm lấy tay của cô rồi xoa đầu.
“Sắc mặt của con kém quá, ông nội đã kêu người nấu món canh sườn hầm củ sen cho con này, còn có cả chè dưỡng nhan, cháo hạt sen, ngon lắm đó con dùng thử đi.”
Thẩm Nhất Đang bối rối khi cách chăm sóc của ông quá chu đáo, cô cũng chưa tới ngày đèn đỏ mà ông lại cho cô ăn mấy món bồi bổ khí huyết thật khó hiểu, nhưng mà nhìn mấy món này làm cô không kìm chế được vì sự hấp dẫn của nó.
“Vâng, con cám ơn ông nội, ông cũng ăn với con đi ạ.”.
Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể
“Được.”
Mỗi món ngon đều rất thanh mát, Thẩm Nhất Đang vô cùng thích mấy món này, lâu lâu đổi khẩu vị khác một chút nên ăn cũng ngon miệng hơn, tất cả đều làm từ củ sen và hạt sen nhằm muốn cho Thẩm Nhất Đang ngủ ngon dạo gần đây cô cứ bị mất ngủ mãi nên ông lo lắng mới cho người nấu mấy món này cho cô bồi bổ.
“Ngon không con? Liệu sau này con sang bên đó rồi có ai chăm sóc con như thế này không? ông rất lo cho con đấy.”
“Con không sao đâu, con tự chăm sóc mình được mà nên ông nội đừng có lo.”
“Nếu cần gì thì ông nội sẽ cho người đi theo chăm sóc cho con có được không?”
Thẩm Nhất Đang vội uống chút canh hầm rồi tươi cười nói.
“Đi học thì ai cũng như ai thôi ạ, con không cần ai chăm sóc đâu, vốn dĩ đi học cũng là một cách học tập sự tự lập kiên cường cho bản thân nếu như vậy thì còn gì là đi học nữa ạ, con từ nhỏ được sống nuông chiều quen rồi tuy vậy nhờ một khoảng thời gian mà ông nội lên kế hoạch dạy dỗ nên con đã có thể thoát khỏi căn bệnh công chúa ấy rồi ông ạ.”
Thấy cô đã trưởng thành và cách ăn nói cũng rất khôn khéo, đây đúng là mẫu người con gái mà ông muốn cháu mình cưới, lần đầu tiên gặp cô thì từ cái nhìn đầu tiên ông đã biết được cô là một người kiêu căng ngạo mạn coi trời bằng vun, tuy vậy ông vẫn đồng ý cho Lịch Bắc Dạ và cô đính hôn với nhau vì thực hiện lời hứa năm xưa với người bạn cũ, tuy vậy ông vẫn không hài lòng về cô chút nào vì liên tục xảy ra nhiều chuyện trong trường, ông đều biết cả chỉ là giả vờ cho qua, vì không thể nhẫn nhịn được nên muốn thử sức lên kế hoạch để cùng Lịch Bắc Dạ dạy dỗ lại tính cách ương bướng này.
Thật may mắn vì cô còn có thể dạy dỗ được, đôi mắt của Lịch lão gia lúc này long lanh đỏ hoe như sắp khóc đến nơi, ông gật đầu cười tươi tỏ vẻ đồng ý, đúng là cô đã thoát khỏi căn bệnh công chúa của mình rồi.
“Ông mừng lắm, vì con nói ra những lời như vậy, đúng là trưởng thành rồi.”
“Nhờ ông nội dạy dỗ cả, nhưng mà ông nội có thể kể cho con biết về ba mẹ của Bắc Dạ được không?”
Đột ngột hỏi về ba mẹ của Lịch Bắc Dạ nên ông có hơi buồn một chút, nhớ về đứa con trai và đứa con dâu tội nghiệp của ông đã ra đi mãi mãi không bao giờ trở lại.
“Con muốn biết sao?”
“Con...muốn hiểu thêm về anh ấy.”
“Được.”