Chiếc xe của cô nằm bơ vơ một góc nhưng ai đó đã làm ngã nó, cô thở dài một hơi nhẹ nhàng đi tới dựng chiếc xe của mình lên, chiếc xe cũ kỹ này được mua từ rất lâu từ hồi mà chân của mẹ cô còn đi lại bình thường, tính ra tuổi đời chiếc xe cũng hơn cô luôn rồi, Triều Kim Nghiên lên ga nhưng mãi không lên không biết là nó có bị hỏng gì không nữa, soắn tay áo lên cô tìm đến bộ phận máy móc rồi điều chỉnh lại một chút, có vẻ như cô đã quá quen với mấy chuyện này rồi.
Loay hoay sửa một lúc cũng xong, đưa tay thấm mồ hôi rồi nhẹ nở nụ cười vui vẻ, nhu=ìn đồng hồ thì sắp đến giờ rồi, nếu mà đến trễ sẽ bị trừ lương mất, Triều Kim Nghiên liền lên xe phóng vụt đi nhanh như cơn gió đến quán nướng.
Lại còn bị kẹt xe nữa nên Triều Kim Nghiên liền đổi sang đường khác, cô uốn lượn chiếc xe và tăng ga hết mức, còn năm phút nữa là đến giờ rồi.
“Phải nhanh hơn mới được.”
Bàn tay của cô nắm chặt tay lái và vồ ga lên, băng qua mấy con hẻm hóc nhỏ cuối cùng cũng ra tới đường lớn, cô liên tục nhìn đồng hồ trên tay chỉ mong là sẽ không bị trễ giờ, may mắn thay cuối cùng cũng đến nơi vừa kịp lúc, Triều Kim Nghiên cởi chiếc mũ bảo hiểm ra rồi dắt xe vào phía sau quán nướng.
“Nè Kim Nghiên mau vào phụ bác nhanh lên, còn tưởng con đến trễ nữa khách đến đông lắm rồi.”
“Vâng, con đến ngay!”
Triều Kim Nghiên cởi bỏ áo khoác và thay vào chiếc tạp dề, tay chân cô rất linh hoạt vào nướng rồi dọn dẹp bàn ghế của khách, dường như không thể ngừng nghỉ, Triều Kim Nghiên chạy tới chạy lui trên mặt lấm tấm mồ hôi nhưng trông cô vẫn còn rất nhiều năng lượng, vì động lực của cô là tiền nên dù có mệt cũng phải nở nụ cười trên môi.
“Kim Nghiên bàn bên này!”
“Vâng ạ.”
“Kim Nghiên, khách vào rồi kìa!”
“Vâng ạ.”
“Kim Nghiên rửa mấy cái bát này cho bác!”
“Vâng ạ.”
Quán vô cùng đông đúc nên Triều Kim Nghiên vừa định ngồi xuống là bác chủ quán liền réo gọi cô, làm việc liên tục như vậy khoảng tầm bốn tiếng sau thì trời cũng sập tối và cũng là lúc cô tan làm, cô ngồi nghỉ một lúc rồi đứng dậy giúp bác chủ quán dọn dẹp một loạt.
“Kim Nghiên mang cái này về ăn đi, tiền lương của con hôm nay luôn.”
Bác chủ quán đưa cho cô hai tờ tiền cộng thêm hộp đồ nướng, Triều Kim Nghiên đưa tay lau mồ hôi rồi mỉm cười vui vẻ nhận lấy, cô cúi đầu nhẹ cảm ơn ông sau đó nhanh chóng dắt chiếc xe cũ kĩ của mình ra ngoài.
“Về nhà cẩn thận nhé Kim Nghiên.”
“Vâng con cảm ơn bác, thưa bác con về!”
Trong khi những bạn đồng trang lứa của cô còn tuổi ăn tuổi chơi thì cô đã ra đời và là người gánh vác trách nhiệm nặng nề từ năm mười tuổi rồi, cô bươn trải vì mẹ mình không thể đi lại được do tai nạn, từ đó đến giờ bà chỉ ngồi trên chiếc xe lăn và ở nhà nấu cơm đợi cô về, nhìn hộp đồ nướng ngon lành hôm nay hai mẹ con no bữa rồi.
Từ quán nướng về đến nhà chắc tầm nửa tiếng đồng hồ, đối với tốc độ cô chạy như vậy là nhanh rồi nếu chạy chậm chắc gần một tiếng sẽ tới nơi, mỗi ngày cô dậy từ sớm để đến trường, trong lúc mọi người còn say giấc thì cô đã dậy dọn dẹp nhà cửa chuẩn bị bữa sáng cho hai mẹ con, mỗi ngày cứ trôi qua một cách bận rộn như vậy đấy, băng qua bao con phố làn gió mát lạnh thổi vào mặt cô, do đường sáng và đông xe nên cô mới gan dạ về tối như vậy.
Nhiều lúc cũng bị mẹ mắng vì lo lắng bảo cô nên tìm một căn nhà nhỏ ở gần trường để ở nhưng cô không yên tâm khi để mẹ ở nhà một mình, đôi chân của Triều Kim Nghiên vì luyện tập mà sưng phồng cả lên, cô cảm nhận được sự đau đớn ở các đầu ngón chân nhưng đây là ước mơ là đam mê của cô nên cô phải cố gắng nhiều hơn.
Ngôi nhà của hai mẹ con lụp xụp nằm trong con hẻm nhỏ, về đến nơi ánh đèn len lỏi bên trong căn nhà nhìn từ ngoài vào thấy được sự hiu quanh của bà khi ở một mình, nếu như mẹ không có cô ở nhà thì sẽ cô đơn hơn nữa, đó chính là lý do mà cô không muốn thuê nhà ra riêng là vậy, với một điều là nhà ở thành phố rất đắc không đủ tiền để thuê.
“Là Kim Nghiên đấy à?”
Cánh cửa bật mở, người phụ nữ với gương mặt phúc hậu xuất hiện, bà từ từ đẩy bánh xe lăn đi tới mừng rỡ Triều Kim Nghiên, căn nhà nhỏ này mà thiếu vắng đi cô thì sẽ hiu quạnh biết bao, cô sà vào lòng bà ôm chầm lấy bà nhẹ nhàng.
“Con về rồi thưa mẹ.”
Triều Kim Nghiên đi tới dắt xe vào nhà, lúc đi vào cô bất ngờ với mâm cơm trên bàn, dường như đã nguội lạnh cả rồi, do hôm nay cô về hơi trễ hơn mọi ngày cứ ngỡ bà đã ăn rồi vậy mà vẫn còn ngồi đấy chờ đợi cô về, Triều Kim Nghiên rưng rưng nước mắt đưa tay vội lau khóe mi mình.
“Mẹ à, sau này con về trễ mẹ cứ ăn trước đi nhé.”
“Không sao mẹ đợi được mà.”
Cô đi tới bàn lấy hộp đồ nướng thơm lừng để ra dĩa rồi cùng bà dùng bữa, cô liên tục kể về những chuyện vui vẻ của mình và làm ra bộ dạng hạnh phúc nhưng thật ra cô chẳng vui vẻ chút nào khi ở trường, bị bắt nạt bị giấu trang phục bị khinh bỉ nhưng cô chưa từng than vãn với bà lần nào.
“Chân con... bị sao vậy? tập luyện nhiều lắm à?”
Bà thấy chân cô sưng phồng liền lo lắng hỏi, Triều Kim Nghiên cong chân lại sau đó cười gượng.
“Con không sao, con ổn mà mẹ, ai cũng bị vậy chứ không phải riêng con, thôi con ăn xong rồi con sẽ dọn dẹp mẹ đi nghỉ ngơi đi nhé.”
“Kim Nghiên, nếu mệt quá thì đừng cố nhé con phải biết suy nghĩ cho sức khỏe mình, con vốn yếu ớt từ nhỏ nên đừng tập quá sức đấy.”
Triều Kim Nghiên gật gù rồi ôm lấy bà trấn an.
“Vâng ạ, mẹ yên tâm con khỏe lắm ạ, thôi mẹ ngủ sớm đi nhé.”