Cánh cửa đột nhiên bật mở, Lịch Bắc Dạ từ bên ngoài đi vào anh nhẹ thấm mồ hôi trên trán rồi đi tới ghế ngồi nghỉ ngơi, cả ngày hôm nay anh phải ở trong phòng làm việc giải quyết quá nhiều thứ khiến đầu óc có chút choáng váng, nghe có tiếng động Thẩm Nhất Đang liền ra ngoài xem thử thì nhìn thấy anh đang nằm trên ghế.
“Anh về rồi sao?”
Lịch Bắc Dạ nghe giọng cô liền gượng người ngồi dậy,
“Tiểu thư dậy rồi sao?”
“Anh sao vậy không khỏe à?”
Lịch Bắc Dạ liền nhanh chóng lấy lại vẻ mặt tươi tỉnh của mình như thường ngày khẽ lắc đầu, có lẽ hôm nay không thể nấu nướng nổi, anh cũng thấm mệt quá nhiều, Thẩm Nhất Đang đi tới dùng trán mình đo độ cho anh, Lịch Bắc Dạ có chút hoảng loạn khi cô chủ động tiến gần như vậy.
“Tôi không sao mà.”
“Đúng là không có nóng, mà hôm nay không có gì ăn rồi, anh và tôi ra ngoài ăn nhé.”
“Được thôi tiểu thư.”
Anh đứng dậy chuẩn bị tắm rửa để cùng cô đi xuống phố, tuy trong người không được khỏe lắm nhưng anh có thể gượng sức để cùng cô đi dạo, Thẩm Nhất Đang cũng thay quần áo xong hôm nay cô mặc một chiếc yếm jean cùng với áo phông ngắn tay cùng với đôi giày thể thao, phong cách cũng khá năng động, mái tóc dài được cột cao lên, tóc của cô tuy cột cao nhưng vẫn rất dài không biết đã bao lâu rồi chưa tỉa tóc nữa.
“Tóc tiểu thư thật dài và mượt như tơ vậy.”
Lịch Bắc Dạ nhẹ chạm vào mái tóc của cô khen một câu.
“Thích không hả? Tôi nuôi nó lâu lắm rồi đấy, tôi đợi một ngày mẹ quay lại sẽ nhìn thấy nó mẹ sẽ vui lắm và nhất định mẹ sẽ tạo nhiều kiểu tóc cho tôi.”
Không giấu được sự u buồn của mình tuy rằng vẻ bề ngoài tươi cười tỏ vẻ phấn chấn nhưng sau câu nói ấy là cả một bầu trời tổn thương, anh thích nhìn thấy cô cười hơn là nói những lời đầy tâm tư như vậy, Lịch Bắc Dạ liền nắm tay của cô kéo đi đến trạm xe buýt, lúc vừa đi ra đến cửa thì nhìn thấy chiếc xe của Cao Dĩ Huyên và Triều Kim Nghiên, cô chợt nhớ ra hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường thì phải.
“Tiểu thư sao vậy?”
Cô ngây người như thế làm cho Lịch Bắc Dạ lo lắng.
“Không sao, chúng ta đi thôi.”
Đã lâu lắm rồi cô mới đi chơi lúc tối như vậy, trông thành phố về đêm thật đẹp và lãng mạn, ngồi cạnh người đàn ông cao lớn này có cảm giác như họ đang là một đôi thực thụ vậy, đôi tay của Lịch Bắc Dạ bất chợt đưa ra định chạm vào tay của cô anh muốn nhân cơ hội mà nắm lấy nó nhưng lại sợ cô sẽ bị đau, anh phân vân không biết có nên nắm tay của cô không vì anh không đủ can đảm để giữ lấy đôi bàn tay đó.
Nhưng có lẽ Thẩm Nhất Đang hiểu được tâm tư trong lòng anh, cô liền đưa tay ra nắm chặt lấy tay của anh rồi quay sang cười tươi.
“Phấn chấn thật đấy, không biết lát sẽ ăn gì đây ta?”
Lịch Bắc Dạ đưa tay che miệng ho khẽ vài cái, hai má anh cũng nhẹ đỏ ửng lên trong đầu thì thầm nghĩ tại sao cô lại xinh đẹp đến như thế, ánh mắt của anh khẽ đão sang nhìn lén cô vài cái rồi nói.
“Tiểu thư muốn ăn gì cũng được, tôi vừa lãnh lương nên...tôi sẽ mời bữa ăn này.”
“Vậy sao? tôi sẽ ăn nhiều lắm đấy.”
Cô trêu anh một câu, Lịch Bắc Dạ nhẹ gãi đầu ngượng ngùng nói.
“Chỉ cần cô muốn thì tôi sẽ cố gắng.”
Thẩm Nhất Đang liền mỉm cười rồi nhìn ra ngoài đường phố với dòng người và xe tấp nập kia, đôi môi anh đào hé mở cất giọng thủ thỉ.
“Cám ơn anh.”
Cả hai cùng nắm tay nhau đi đến cửa hàng này đến cửa hàng khác, Lịch Bắc Dạ từ lúc nào trở thành bị động để cô nắm tay kéo đi như thế, bóng dáng cao lớn của anh nép phía sau bờ vai nhỏ bé ấy tuy nhỏ nhưng có võ đấy, cô gái này rất mạnh mẽ không ai có thể động đến cô được một khi nổi giận thì nhất định sẽ trở nên đáng sợ đến không ngờ tới.
“Bánh ngon quá, tôi cũng no rồi, anh no chưa?”
“Tôi no rồi thưa tiểu thư, cô có muốn đi xem pháo hoa không? nghe nói hôm nay có pháo hoa ở trường đại học Thuần Phát, ở phía đằng kia có thể nhìn thấy rõ lắm.”
“Tôi...”
Thẩm Nhất Đang đột nhiên lặng người, cô đứng đờ ra mặt nhìn xuống đất, Lịch Bắc Dạ thấy cô trông có vẻ buồn như vậy liền hiểu chuyện chắc chắn là vì chuyện đi học, vì cô đã bỏ lỡ tương lai của mình phía trước, bỏ lỡ đi niềm đam mê cháy bỏng của mình, anh liền hiểu ra nên không muốn nhắc tới nữa.
“Vậy chúng ta đi qua bên đây ngắm cảnh thôi nhé.”
Thẩm Nhất Đang gật đầu rồi cùng anh bước đi trên đoạn đường lớn, nhìn bóng lưng cao lớn phía trước cô chợt nhận ra trông rất quen mắt nhưng cô không thể nhớ được người đó là ai, đột nhiên nhận ra rất giống tên Lịch Bắc Dạ, nhưng ngay lập tức cô gạt bỏ suy nghĩ đó vì một người vừa dịu dàng ngây ngô trầm tĩnh như Gia Long làm sao mà lại giống tên đại ác ma chết tiệt kia được.