Đứng bên trong sân khấu tim của Triều Kim Nghiên đập liên tục và vô cùng hồi hộp tuy vậy vẫn có sự động viên của Cao Dĩ Huyên và những kinh nghiệm anh truyền dạy cho cô thì cô cũng lấy lại bình tĩnh vững vàng trên sân khấu, cô đưa mắt tìm kiếm những người thân quen của mình trong các hàng ghế kia những có lẽ khó mà tìm thấy họ bởi vì có sự tham dự của rất nhiều dàn khách mời, các hàng ghế dường như không còn chỗ ngồi nữa, nhưng may mắn thay là Thẩm Nhất Đang và Lịch Bắc Dạ đã tìm được một chỗ ngồi đắc địa ở trên tầng cao có thể nhìn thấy được toàn cảnh, còn có mặt của bà Triều, bà chấp hay tay lại và cổ động một cách thầm lặng, còn về Thẩm Nhất Đang thì cô lại cảm thấy ngọn lửa trong người mình bùng cháy lên cô cũng từng ở trên một sân khấu lớn với hàng ngàn ánh mắt và lời reo hò hét của khán giả, lần đầu tiên có mặt với tư cách là khán giả xem nên cũng có chút rạo rực nhớ nghề.
“Trông em kìa có phải rất muốn lên đó và tỏa sáng không?”
Lịch Bắc Dạ nhìn cô chằm chằm từ nãy đến giờ thấy vẻ mặt của cô thì liền hiểu ý, anh từng ngắm nhìn cô tự tin tỏa sáng trên sân khấu lúc đó tuy anh vẫn chưa có cảm tình với cô nhưng phải công nhận rằng cô là một vũ công xuất sắc với những động tác và kỹ thuật rất tốt, nhưng lại phải ngậm ngùi bỏ dang dở nhưng nếu cô đam mê như vậy anh cũng chấp nhận để cô sang nước ngoài học tập và thực hiện ước mơ của mình.
“Đương nhiên rồi, nhưng em sẽ hẹn lại sân khấu đó một thời gian dài, em sẽ quay trở lại tới lúc đó em sẽ tỏa sáng cho anh thấy.”
Cô tự tin quay sang, Lịch Bắc Dạ liền xoa đầu của cô rồi cùng nhau nắm lấy đôi bàn tay đối phương hướng mắt về sân khấu, khi tiếng nhạc vang lên Triều Kim Nghiên xuất hiện trong bộ váy xòe trắng tinh thuần khiết, vai diễn của cô hôm nay là vở hồ thiên nga mà chủ nhân của nó từng được đại diện là Thẩm Nhất Đang tuy vậy nhờ sự nỗ lực của bản thân thì cuối cùng cô cũng có thể tự tin diện trên người bộ cánh của thiên nga trắng và cả thiên nga đen.
Đôi chân ngọc ngà bắt đầu uyển chuyển bước đi, đôi tay của cô uốn mình cong lượn cùng với sắc mặt vui tươi hồn nhiên của mình hòa theo điệu nhạc cùng với đàn thiên nga trắng, nét mặt thuần khiết ấy chính là thứ mà Thẩm Nhất Đang không hề có trong lúc tập luyện cô chỉ mang được nét quyến rũ mạnh mẽ và sự sang trọng của thiên nga đen, đó là lý do luôn chọn phân cảnh của thiên nga đen để biểu diễn.
Bất giác những giọt nước mắt trên khóe mi của Thẩm Nhất Đang rơi xuống, một giọt rồi hai giọt, đôi mắt ngấn lệ của cô đã cố kiềm chế từ nãy đến giờ vì cuối cùng cũng đã có người thực hiện ước mơ giúp cho cô.
“Đang Đang.”
Anh nhẹ nhàng nhìn sang gương mặt đã thấm đẫm nước mắt của cô, nhẹ nhàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt ấy, bà Triều ngồi bên cạnh cũng rưng rưng nước mắt khi chứng kiến con cái của mình đã trưởng thành, bà nắm lấy tay của Thẩm Nhất Đang rồi cất giọng.
“Hãy tiếp tục thực hiện ước mơ nhé con, đừng bỏ cuộc.”
Cô nhẹ nhàng gật đầu và tiếp tục theo dõi Triều Kim Nghiên sau khi thay đổi bộ trang phục của thiên nga đen, lần này cô có thể yên tâm vì dù có là thiên nga trắng hay thiên nga đen thì Triều Kim Nghiên cũng có thể hóa thân thành công.
“Con bé làm được rồi.”
Cô cất giọng run run, tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt nở một nụ cười hạnh phúc, và sau khi kết thúc màn trình diễn thì cô là người đứng dậy và hô lớn.
“Em gái của chị giỏi lắm, Triều Kim Nghiên là số 1.”
Ai nấy cũng nhìn hành động của cô tuy vậy Thẩm Nhất Đang cũng không quan tâm ngược lại còn hô lớn hơn để cho triều Kim Nghiên có thể nghe thấy, cô nghe chất giọng quen thuộc của chị mình thì đưa tay vẫy vẫy với Thẩm Nhất Đang rồi đi vào bên trong chờ đợi kết quả, dù có việc trùng lặp với nhau về vở hồ thiên nga nhưng các giám khảo có mặt để chấm thi hôm nay đã đánh giá đề cao phần trình diễn của Triều Kim Nghiên nhiều hơn.
Giây phút hồi hộp đó cũng đến, chính là giây phút mọi người mong đợi nhất là phần kết quả, giải quán quân của cuộc thi ngày hôm nay, một gương mặt sẽ đại diện bước lên nhận giải thưởng với số tiền hàng trăm ngàn USD kèm theo đó còn được gia nhập vào công ty giải trí nổi tiếng Thượng Đăng, chính là nơi sẽ làm việc và hoạt động lâu dài, nơi này chính là nơi mà bao người ao ước được bước chân vào một khi vào đó một bước lên mây, có thể hóa phượng hoàng trở nên nổi tiếng lại còn có một thu nhập cực cao được chu cấp hàng tháng.
“Dù kết quả có thế nào thì em vẫn giỏi nhất rồi đứa em gái bé bỏng của chị.”
Ở một nơi nào đó, Lục Diễm dường như hóa điên sau khi nghe tin con gái bị kết án lên đến chục năm, bà cũng không còn thiết tha gì nữa vừa không có tiền trong tay lại không nhà không cửa không có con bên cạnh, lang thang trên khắp con hẻm nhỏ trên phố, dung nhan của bà ta trông thật kinh dị cứ như một mụ phù thủy, tất cả đều là báo ứng mà bà ta đã gây ra vì sử dụng bùa chú một cách quá đà.
“Con ơi con ơi.”
Nhìn thấy một cô gái trông khá giống Lục kỳ trên phố nên bà ta liền xông tới ôm chầm lấy cô gái đó nhưng cô gái đó liền hoảng loạn la hét chạy đi.
“Không phải con sao?”
“Bà điên kia, tránh ra chỗ khác cho người ta làm ăn.”
Bị xua đuổi như một con vật, bà ta ngồi tựa lưng ở một góc tường nước mắt ứa ra, lúc này đột nhiên một đôi bàn tay chìa ra, đôi bàn tay thô cằn đó cùng với ánh mắt đó dù có chết cũng không quên được, người này không ai khác chính là chồng cũ của Lục Diễm, nhìn thấy bà lang thang trên phố ngày này qua ngày khác nên đã âm thầm đi theo.
“Diễm, sao lại ra nông nổi này?”