“Không đâu anh không có lỗi, là tại em nói đùa khiến anh giận như vậy, là em không tốt, em biết anh chịu đựng vì một đứa trẻ con như em rất nhiều, cám ơn anh đã luôn bên cạnh em.”
Có vẻ như không khí trở nên dễ chịu hơn rồi, phía bên trong nhà Triều Kim Nghiên đưa tay che miệng cười vì cuối cùng thì hai người cũng đã làm lành lại với nhau, cũng may là cô phát hiện ra và rình mò nếu không thì sẽ bỏ lỡ một cảnh tượng ngọt ngào này mất rồi, đợi sau khi hai người giải hòa thành công thì Triều Kim Nghiên giả vờ như còn mơ ngủ đi ra.
“Chị ơi...ai vậy?”
Mắt nhắm mắt mở đi tới rót cốc nước uống, công nhận cô cũng diễn xuất sắc lắm khiến cho hai người đó không bị ngượng ngùng.
“Là anh rể sao? anh rể đến đưa chị em về à?”
Lịch Bắc Dạ liền gật đầu sau đó đi vào trong nhà giúp Thẩm Nhất Đang dọn hành lý lúc nãy ra ngoài.
“Làm phiền em rồi, thôi anh xin phép đưa Đang Đang về nhé.”
“Chị về luôn nhé Kim Nghiên.”
Nói xong cả hai liền ôm lấy nhau quay lưng ra về, Triều Kim Nghiên cầm ly nước uống cạn một hơi rồi bật cười.
“Hai người này đúng là dễ giận rồi dễ làm lành thật.”
Suốt cả quãng đường về nhà, Thẩm Nhất Đang cứ nhìn anh mãi vì sức hút của anh ngày càng khiến cô không thể rời mắt được, còn ngắm được chừng nào thì hay chừng đó, cô đáng lẽ không nên đi du học nhưng đam mê quá lớn cô muốn sự nghiệp mình ôn định sau đó mới có thể về bên anh.
“Nhìn anh dữ vậy? anh biết là anh đẹp trai rồi.”
Thẩm Nhất Đang ngắm anh một lúc thì bị phát hiện.
“Hứ, ai thèm nhìn anh.”
Giọng của anh lúc này trở nên trầm ấm hơn và có chút lo lắng.
“Đang Đang à, anh theo em sang đấy được không?”
“Không được mà, phải anh rảnh thì em cho anh đi nhưng mà anh còn nhiều việc mà.”
“Anh giao lại cho bộ phận hỗ trợ là được mà.”
Lịch Bắc Dạ hai mắt long lanh năn nỉ nhưng Thẩm Nhất Đang đã nhất quyết không mềm lòng, một lời nói ra là như đinh đóng cột. Do tính cách đó nên Lịch Bắc Dạ có năn nỉ cũng vô ích, trên con đường vắng đó một nam một nữ cả hai đều mang trong lòng một nỗi tâm sự lớn, một người không nỡ đi một người thì không nỡ để người kia đi.
Về đế nơi, Lịch Bắc Dạ tâm trạng nặng trĩu quay trở về phòng cứ nghĩ sẽ thuyết phục được cô nhưng cô không có chút mềm lòng nào cả thành ra kế hoạch thất bại hoàn toàn, nằm co rút lại trên giường tuy vậy vẫn không quên nhưỡng một chỗ trống bên cạnh để cho Thẩm Nhất Đang nằm cùng, cô ngồi trước gương tẩy trang rồi dưỡng da một lúc, nhìn qua tấm gương phản chiếu có thể thấy anh đang dùng chiếc gối nằm che kín mặt lại có vẻ như đang giận dỗi.
Thẩm Nhất Đang chỉ biết thở dài rồi đi tới nằm xuống bên cạnh anh, cô cũng không biết cách dỗ đàn ông nên cứ thế mà quay lưng lại với anh, vừa mới làm lành đây rồi bây giờ lại đến lượt anh giận ngược lại, Lịch Bắc Dạ thấy khoảng bên cạnh lún xuống thì để chiếc gối xuống nhíu mày nhìn cô, như vậy mà vẫn có thể ngủ ngon lành lại còn quay lưng lại nữa, trong lòng thầm trách một câu rằng cô thật vô tình.
“Đang Đang, em ngủ rồi à?”
Lịch Bắc Dạ không nhịn được mà hỏi một câu, một khoảng không yên tĩnh im lặng truyền đến, thật ra cô đang giả vờ ngủ để xem thử anh sẽ làm gì.
“Ngủ thật rồi sao?”
Giọng nói có vài phần bất lực, anh hích người lại gần một chút rồi đưa tay ôm lấy cô từ phía sau, đầu chôn vùi phía sau gáy liên tục hít thở mùi hương trên người của cô, nếu như trước khi đi có thể làm một việc gì đó để lại ấn tượng có thể khiến anh yên tâm hơn nhưng liệu cô có thể cho anh một lần nữa không?
“Nhột quá, anh làm gì vậy Bắc Dạ.”
Không nhịn được nữa cô liền run lên bần bật rồi quay sang cười, bị anh làm nhột đến nổi rơi cả nước mắt, nhẹ nhàng đưa tay chạm lên khuôn mặt xám xịt của anh đang đen lại.
“Em chưa ngủ? Giả vờ trêu anh sao?”
“Không có, em đã ngủ rồi nhưng cứ cảm giác có cái gì đó dụi vào gáy nhột quá làm sao em ngủ được.”
Lịch Bắc Dạ thở dài một tiếng sau đó nhìn cô chằm chằm không khí dần trở nên ngột ngạt hơn, anh cứ nhìn cô như vậy làm cô không thể cười được nữa, cả người cứng đờ, bộ dạng trông vô cùng nghiêm túc, chiếc áo ngủ của anh còn bung nhẹ vài cúc nữa bộ dạng này là đang muốn quyến rũ cô.
“Gì đây? ngủ đi chứ.”
Cô ngờ nghệch giả vờ như nhìn đi hướng khác, bộ dạng quyến rũ thế này mà lại bị ngó lơ nên làm anh cảm thấy cay cú vô cùng.