Không nhờ sự trợ giúp của Thẩm Hứa vì bản thân của cô và ông đã không còn là cha con nữa rồi, từ lúc ở buổi lễ hấp hôn đó thì quan hệ cha con đã không còn, Thẩm Nhất Đang nhìn khung cảnh toàn căn nhà lụp xụp trước mặt mà cười khổ, cô còn không nghĩ rằng cuộc đời lên voi xuống chó mấy hồi như vậy.
Không khí ở đây không được trong lành cho lắm, bụi bặm bám đầy căn nhà, so với giá tiền thuê nó thì có lẽ không đáng lắm vì còn phải bỏ sức ra dọn dẹp lau chùi mọi thứ, đây mà là nhà để ở sao? còn thua cả chuồng chó, cô đưa tay che mũi rồi ho khan vài cái, nội thất thì không có đầy đủ nhưng chỉ cần có chiếc giường để ngủ là đủ rồi.
“Không biết bản thân có thể chịu nổi ở nơi này bao lâu nữa.”
Thẩm Nhất Đang chỉ biết than ngắn thở dài cuối cùng cũng tự thân vận động, cô cột cao mái tóc dài của mình lên rồi đeo chiếc tạp dề vào, đeo găng tay sẵn sàng để tiến hành tu sửa dọn dẹp căn nhà, do là lần đầu làm mấy chuyện như thế này nên cô có hơi vụn về một chút, nhưng nhờ sự cố gắng không ngừng nghỉ của cô thì mọi thứ cũng trở nên sạch sẽ gọn gàng hơn.
Làm xong thì cô đã mệt mỏi và ngả lưng xuống giường, nhưng chiếc giường này rất đau lưng không hề êm ái như ở nhà chút nào, lại còn chật hẹp. Cô đưa tay vào trong túi quần tìm mấy tờ tiền còn sót lại trong túi mà mừng rỡ, bây giờ bản thân mới biết quý trọng đồng tiền như thế nào, trước đây có tiền sống sa hoa coi tiền như cỏ rác mà vung tiền vào mặt người ta, bây giờ trong túi chỉ vỏn vẹn vài ngàn để ăn uống không biết đủ không.
“Sao lại thành ra thế này, nếu mà quay về cái nhà đó thì còn gì mặt mũi nữa chứ?”
Thẩm Nhất Đang vùi mặt vào chiếc gối, hai mắt cô dường như nặng trĩu, sợ rằng bản thân một ngày nào đó bị Lịch Bắc Dạ tìm thấy rồi giết sau đó giấu xác ở đâu đó không chừng, nghĩ tới cảnh tượng đó cô bắt đầu xanh xao mặt cắt không còn giọt máu.
“Tên đại ác ma đó sẽ không tìm thấy mình đâu.”
Trước tiên bây giờ cô cần tìm một việc làm để nuôi sống bản thân, cô không có bằng cấp gì cả nên việc tìm việc làm nhẹ lương cao là điều không thể, cô chợt nảy ra một ý, lật đật chạy sang nhà của Triều Kim Nghiên do thuê căn nhà ở gần nhau nên cô có thể tiện chạy sang nhờ sự giúp đỡ của cô ấy.
Nhưng khi đứng bên ngoài cô đã vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai mẹ con nhà họ, bất giác đôi chân của cô trùng lại không bước tiếp nữa mà dừng lại đứng một bên.
“Tay con bị sao thế này? Mấy vết bầm tím này gần lành rồi sao đến giờ mẹ mới thấy vậy chứ? Con nói đi con lại bị bắt nạt đúng không?”
Thẩm Nhất Đang liền khựng người vẻ mặt không được tốt cho lắm, cô nhớ lại những việc làm của mình trước đây từng ức hiếp khinh bỉ Triều Kim Nghiên như thế nào, rồi đến lúc cô ấy liều thân mình cứu cô, bây giờ nghĩ lại cô hận bản thân rất nhiều tại sao bao nhiêu việc như vậy mà cô ấy lại không giận không trách cô hay mắng chửi cô mà lại còn nhiệt tình giúp đỡ bản thân cô lúc này vô cùng hổ thẹn không dám nhìn mẹ con họ chút nào.
“Con không sao chỉ là đi làm thêm nên bị thương thôi ạ, mà lành rồi mẹ đừng lo con khỏe lắm.”
“Con cũng thiệt là sao lại giấu mẹ chứ, mẹ chỉ có một mình con thôi nếu con có chuyện gì mẹ biết sống ra làm sao đây hả con?”
Cuộc hội thoại bên trong nhà làm cho Thẩm Nhất Đang bất giác rơi nước mắt, tình mẫu tử thiên liên biết bao nhưng suốt cả cuộc đời này cô không thể có được và cũng không thể cảm nhận được, quay đầu lẳng lặng quay trở về nhà vì cô sợ bản thân nếu cứ ở đó sẽ buồn rầu không còn sức sống mất.
“Nhất Đang, cậu có muốn vào thành phố không?”
Lúc này đột nhiên Triều Kim Nghiên chạy sang kêu lớn, Thẩm Nhất Đang đưa tay lau đi những giọt nước mắt rồi nhanh chóng chạy ra tươi tỉnh.
“Có chứ, mà sẵn tiện chỗ cậu còn cần người làm không? tôi muốn đến đó làm.”
Triều Kim Nghiên nhìn đôi tay mềm mại như ngọc không chút tì vết của Thẩm Nhất Đang thì có hơi lo vì bản thân cô là một tiểu thư nhà quyền quý chưa từng động tay động chân sợ rằng cô sẽ không thể làm được việc vất vả.
“Nhưng sẽ vất vả lắm, cậu...có thể làm được không?”
Thẩm Nhất Đang có chút do dự, nhưng vì kiếm tiền thì cô liền nhanh chóng gật đầu đồng ý, cả hai cùng xuất phát đến chỗ làm, có vẻ như ngày đầu tiên xin việc của Thẩm Nhất Đang có vẻ thành công nhưng bác chủ quán nhìn cô chân yếu tay mềm như vậy sợ cô không làm được việc nặng nên muốn từ chối, tuy vậy Thẩm Nhất Đang vẫn kiên quyết phải đi làm và được nhận lời năn nỉ của Triều Kim Nghiên nên ông đã đồng ý cho cô đi làm ở đây.
Ngay lúc này chiếc xe đen bóng loáng chạy ngang, Lịch Bắc Dạ nhìn thấy cô liền cho người dừng xe lại, hạ cửa kính xuống anh theo dõi cô trong bộ dạng này bất giác đôi môi cong lên nở nụ cười hài lòng.
“Giỏi quá nhỉ? Xem ra chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi.”
Lịch Bắc Dạ liền ra hiệu cho tài xế chuẩn bị đồ cho anh, kế hoạch cũng bắt đầu trở nên khó khăn cho Thẩm Nhất Đang rồi đây.