“Nhất Đang em sao vậy?”
Thấy sắc mặt của cô không ổn sợ là cô uống say quá nên không được khỏe, anh đưa tay chạm lên trán của cô thấy vẫn bình thường nhưng Thẩm Nháta Đang abay giờ lại né tránh anh, cô lùi về phía sau hai mắt kiên nghị dán lên người của anh, đôi tay đưa lên song song với gương mặt anh rồi che đi một vài chỗ, ánh mắt sắc lạnh ấy cũng rất gióng tuy có vài phần trìu mến khi nhìn cô.
“Nhất Đang.”
“Đừng qua đây, em xin lỗi là em không khỏe anh ra ngoài ngủ đi, em muốn ở một mình.”
Cô nói xong liền quay lưng đi vào phòng tắm để thay bộ quần áo trên người ra, có vẻ như cô không còn mê man trong men rượu nữa mà tỉnh táo hẳn ra, hình ảnh lúc nãy cứ tràn ngập ký ức của cô, Thẩm Nhất Đang xả nước rồi liên tục hất vào mặt của mình, cô như vậy mà lại bị lừa gạt dễ dàng như vậy sao?
“Không thể nào có lẽ là do hiểu lầm thôi, mình phải bình tĩnh.”
Thẩm Nhất Đang đẩy cửa ra ngoài nhìn thấy anh vẫn ngồi trên giường, bộ dạng vẫn chưa được chỉnh tề cho lắm, đây là kết quả của cuộc say xỉn vừa rồi cũng may là chưa đi quá xa, hôm nay là ngày vui của anh vậy mà tâm trạng của cô lại tồi tệ đến như thế, một người tử tế đàng hoàng như vậy sao có thể là tên đại ác ma được.
“Em xin lỗi...phá hỏng ngày đặc biệt của anh rồi.”
Lịch Bắc Dạ cũng cảm thấy may mắn vì ngay lúc đó cô dừng kịp lúc nhưng có lẽ cô không thấy vết thương, Lịch Bắc Dạ cố che chắn vết thương lại ôn nhu tới gần kéo cô ngồi xuống đối diện mình, Thẩm Nhất Đang đột ngột đưa tay tháo kính của anh ra rồi nhẹ nhàng chạm lên gương mặt của anh, lúc này thấy sắc mặt của cô như đang dò xét sợ rằng lớp da giả này bị phát hiện nên anh liền giữ tay của cô lại rồi kéo cô vào lòng.
“Sau này đừng làm như vậy nữa, anh muốn đợi đến khi chúng ta kết hôn rồi mới tính chuyện đó có được không?”
Thẩm Nhất Đang gật đầu rồi ôm chầm lấy anh, nhưng sự nghi hoặc trong lòng vẫn không thể dừng lại ngày càng muốn biết rõ hơn về thân phận của anh.
Khuya hôm đó, Lịch Bắc Dạ đã ngủ say, cô đi tới tủ đồ lục tìm thứ gì đó trong máy giặt úng như cô dự đoán bộ quần áo của anh có chứa một thứ có thể chứng minh được thân phận của anh, là một tấm thiệp mời dự tiệc chứa trong bộ quần áo vừa rồi của anh đã thay ra.
Hai mắt của cô đã nhanh chóng nhìn chăm chú vào cái tên Lịch Bắc Dạ, cả người của cô mềm nhũn ra không đứng vững nữa, tựa lưng vào tường ánh mắt không hút cảm xúc, cô vô hồn nhìn về phía căn phòng của mình, tại sao bản thân của cô lại ngu ngốc đến như vậy, bị người ta chơi đùa một thời gian dài như vậy mà không hề hay biết, cô co rút người lại trong một góc liên tục đập tay mạnh xuống nền đất đến nổi bàn tay đỏ cả lên.
“Tại sao lại lừa gạt tôi?”
Cô chết lặng từng bước từng bước một đi vào phòng của mình, nhìn bộ dạng anh ngủ say không hề biết chuyện gì, cô đưa tay kéo bỏ chiếc kính xuống tiếp theo đó là chạm lên những vết da trên người anh, giây phút định kéo bỏ lớp da đó thì Lịch Bắc Dạ mở mắt ra, anh hốt hoảng khi nhìn thấy cô đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt vô hồn.
“Nhất Đang...em...sao vậy?”
Cô vẫn trợn tròn mắt nhìn anh với bộ dạng thảm hại, thì ra cô cũng chỉ là một thứ để cho người ta mau vui mà thôi, một người chưa từng có được tình yêu và tình thương thật sự, cứ nghĩ đã tìm được hạnh phúc của đời mình nào ngờ chỉ là dối trá, một cái bẫy mà anh giăng ra nhằm chơi đùa trên cảm xúc của cô, những hang động ngọt ngào hay những lời yêu thương đó cũng chỉ là giả.
“Lịch Bắc Dạ, anh đừng diễn nữa, tháo bỏ mặt nạ của anh xuống đi.”
Giọng nói của cô trầm nhẹ chứa đầy sự tuyệt vọng, ánh mắt đau thương thống khổ vạch trần thân phận của anh, Lịch Bắc Dạ còn ngỡ là mình đang nằm mơ gặp ác mộng, anh lại không hề biểu hiện ra chút hành động của Lịch Bắc Dạ mà vẫn ôn nhu dịu dàng mỉm cười với cô đưa tay ra muốn chạm vào người cô thì Thẩm Nhất Đang lùi về phía sau quát lớn.
“Đừng động vào tôi, đồ khốn kiếp anh chơi đùa tôi bao nhiêu đó đã đủ chưa hả?”
“Em đang nói gì vậy, anh là Gia Long mà, có phải em gặp ác mộng rồi không?”
Thẩm Nhất Đang hất mạnh tay của anh ra rồi tát thẳng vào mặt của anh một cái tát thật đau, cô tỏ ra phòng bị trước anh, Lịch Bắc Dạ cũng biết là mình không thể giấu được cô nữa, nhưng anh lại không nghĩ rằng lại bị phát hiện sớm đến như thế, đúng là dạo này linh cảm của anh không sai chút nào.
“Trò chơi kết thúc rồi, biến ra khỏi nhà tôi ngay.”
“Xin lỗi, có lẽ đến lúc cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra rồi, biết là có nói gì đi nữa em vẫn không chịu tin anh nhưng anh...không hề muốn làm hại em.”
Thẩm Nhất Đang quăng tấm thiệp vào người anh, Lịch Bắc Dạ nhìn thấy tấm thiệp mới nhận ra sự thiếu sót của mình vốn định bỏ nó đi rồi nhưng vì Thẩm Nhất Đang từ đầu đến cuối cứ tấn công anh mãi nên chẳng có cơ hội bỏ nó đi, anh cúi đầu không dám đối diện với cô, dù gì cũng biết trước có ngày hôm nay mà.
“Trả Gia Long lại cho tôi đi, làm ơn xin anh đấy!”
Thẩm Nhất Đang khụy chân xuống ôm lấy chân anh van xin bằng sự gào thét thảm thương.
“Tôi xin lỗi làm sao có thể trả cậu ấy cho em đây, nhưng...em có biết dù là Lịch Bắc Dạ hay Gia Long thì...tôi vẫn yêu em không?”
Thẩm Nhất Đang không muốn nghe cũng không muốn tin những lời từ người đàn ông xấu xa này nưa,x cô bịt lấy tay của mình liên tục lắc đầu, cô không muốn bị những lời đường mật ong bướm đó mà khiến đầu óc bị mê mụi lần nữa.
“Anh không hề biết yêu, anh chưa từng biết yêu là gì, anh chỉ biết chà đạp lên người khác mà thôi, chẳng hạn như bây giờ vậy, lừa gạt tôi đó là cách yêu của anh đó sao?”
“Nhất Đang, em không hề thấy được rằng mình hạnh phúc như thế nào khi bên anh sao? em đã tươi cười vui vẻ và tôi đã học được cách yêu em rồi mà, em chỉ cần chấp nhận tôi thôi, xin em đấy chúng ta sẽ hạnh phúc mà.”