Bắc Tiểu Mộng nhìn miếng thịt vàng óng ánh, tỏa ra hương thơm mê say không khỏi nuốt nước miếng một cái, ngẩng đầu lên chợt thấy Nhất Vô Niệm vẫn đang ngồi bất động không khỏi khói hiểu. Nàng nghĩ bản thân nên hữu tâm nhắc nhở hắn một câu.
“Khụ… Khụ.”
Quả nhiên nghe được âm thanh của Bắc Tiểu Mộng, Nhất Vô Niệm ngừng lại mấy dòng suy nghĩ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng.
Thấy được đối phương chú ý tới, Bắc Tiểu Mộng bình tĩnh lên tiếng: “Ngươi không hài lòng với miếng thịt này sao?”
Nhất Vô Niệm “A!” một tiếng không hiểu ý của nàng muốn nói, bất quá chợt thấy ánh mắt bất thiện của đối phương lập tức lấy lại tỉnh táo mỉm cười giải thích: “Vừa nãy thấy được mấy bình ngọc gia vị của Bắc cô nương có chút thất thần, thật không có ý gì khác.”
“Ồ, mấy bình ngọc này sao!” Nghe được lời giải thích của hắn, trong lòng của Bắc Tiểu Mộng mới hài lòng, mặc dù có chút đắc ý nhưng nàng biểu hiện rất tùy ý, “Mấy bình ngọc gia vị này chính là một vị tổ gia sư của chúng ta chế tác khi còn thủa thiếu niên, không đặc biệt sao được. Hừ, tìm khắp cả Thất Nguyệt đại lục cũng không ai có thể tạo ra được hương vị này được.”
Nói tới bình ngọc gia vị lập tức làm nàng không khỏi đắc ý, còn mang theo một ngữ điệu tự hào và kính nể.
Nhất Vô Niệm từ lời nói của nàng liền hiểu được một chút.
Đại khái mấy bình ngọc gia vị này là được truyền thừa từ một vị lão tổ của nàng, hơn nữa người đó chắc chắn nắm giữ địa vị vô cùng cao, từ trong giọng nói của nàng có thể nhận ra được nàng đối với vị lão tổ của mình vô cùng kính trọng cung hâm mộ.
“Thật lợi hại!” Nhất Vô Niệm nghiêm túc gật đầu nói ra.
— QUẢNG CÁO —
Nhận được lời nói của hắn, tâm trạng của Bắc Tiểu Mộng càng thêm vui vẻ, nàng đối với Nhất Vô Niệm càng thêm thuận mắt. Bất quá sau đó cũng không nhắc tới vấn đề này nữa, Bắc Tiểu Mộng há miệng cắn một ngụm thịt bất giác khuôn mặt có chút nhăn nhó.
Bên kia, Nhất Vô Niệm cũng bắt đầu xử lý miếng thịt kia dù sao cũng là do Bắc Tiểu Mộng đưa cho, hắn cũng không tiện bỏ mặc bởi vì vậy cũng không có đi quan sát Bắc Tiểu Mộng. Nhất Vô Niệm chợt nhớ bản thân không có mang theo gia vị nhất thời không biết nên làm sao, dường như Bắc Tiểu Mộng cũng phát hiện ra sự lúng túng của hắn, nàng rất hào phóng cầm mấy bình ngọc gia vị cho hắn.
“A, cảm ơn!” Nhất Vô Niệm cũng không khách khí, đáp một câu rồi nhận lấy.
Sau một hồi, Nhất Vô Niệm cẩn thận nướng thịt trên đá lửa, phải công nhận lửa này rất đặc biệt, có chút mạnh hơn bình thường. Nếu như không phải trình độ trù nghệ của hắn không tồi, lần đầu đụng phải hỏa diễm thế này cũng ăn quả đắng. Nhưng hắn làm sao có thể để bản thân mất mặt được, nhất là trước mặt… nàng.
Đang cố gắng gặm nhấm từng miếng thịt nhỏ trên tay, một mùi thơm ngào ngạt bắt đầu lan tới truyền vào trong mũi của Bắc Tiểu Mộng. Hương thơm này khác biệt hoàn toàn với miếng thịt trong tay nàng, không hiểu sao nàng liền ngừng ăn đưa ánh mắt nhìn về phía thủ phạm, không phải ai khác chính là miếng thịt đang được Nhất Vô Niệm đang nướng.
Ánh mắt của Bắc Tiểu Mộng nhìn không rời, trong đầu thì thầm nghĩ, “Miếng thịt này trông cũng ngon đó, không biết liệu có tệ như miếng trong tay của mình không?”
Mang theo sự nghi ngờ nhìn về phía Nhất Vô Niệm, nàng đang suy nghĩ đợi tí có nên cắn thử một miếng thịt trong tay đối phương hay không?
Nói đi nói lại miếng thịt đó dường như là của mình, đợi chút thử một chút cũng không quá phận đi.
Nhất Vô Niệm cũng phát hiện ra hành động của Bắc Tiểu Mộng thế nhưng không nói gì, cả hai cứ thế lặng im, một người đang bận rộn, một người đang ngóng trông. Cuối cùng giây phút đó cũng đã đến, Nhất Vô Niệm cầm xiên thịt nướng vàng óng ánh còn đang chảy chút mỡ trên đá lửa lên, trong ánh mắt trông mong của Bắc Tiểu Mộng hắn chuẩn bị đưa tới miệng cắn một cái đột nhiên ngừng lại.
— QUẢNG CÁO —
“Muốn thử sao?”
Đột nhiên bị lời nói của Nhất Vô Niệm làm giật mình, nàng xua xua tay nói: “Không cần đâu, ta đã ăn no rồi.”
Thấy vậy Nhất Vô Niệm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắn còn tưởng nàng muốn thử nên định để cho nàng bất quá có khả năng hắn suy nghĩ hơi nhiều.
Một lúc sau, Bắc Tiểu Mộng một tay nắm lấy miếng thịt vàng óng từng miếng cắn, hai mắt tỏa ra những tia sáng, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Một bên vừa nhai nuốt, thế nhưng nàng cũng không quên trông ngóng những miếng thịt đang được Nhất Vô Niệm đang nướng.
Nhìn hai má của Bắc Tiểu Mộng phồng thật to, hắn không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ thế nhưng trong đáy mắt hiện lên một chút nhu hòa. Đột nhiên, Bắc Tiểu Mộng búng tay một cái một cái ly cùng một bình ngọc khác xuất hiện, chỉ thấy Bắc Tiểu Mộng từ bình ngọc rót ra một thứ chất lỏng màu đỏ hơi đậm, hắn vừa ngửi hương vị của nó lập tức nhíu mày.
“Đây là linh tửu?”
Bắc Tiểu Mộng cầm cái ly lên định uống nghe được hắn hỏi hơi ngừng lại, trả lời: “Không phải đâu, đây là nước ép linh quả đó.”
Thấy được vẻ nghi hoặc của Nhất Vô Niệm, Bắc Tiểu Mộng giải thích: “Đây là đồ vật bên trong tộc ta mới có.” Nói xong nàng lại bổ sung, “Là vị lão tổ lúc trước ta nhắc ngươi ủ đó, người sáng tạo rất là nhiều thứ lạ thường, mọi người trong tộc chúng ta đều sử dụng những đồ vật mà người lưu truyền. Hừ hừ, đây chẳng qua chỉ là một vài đồ vật nho nhỏ mà thôi.”
Nói một hơi, nàng cũng không để ý tới Nhất Vô Niệm nữa nuốt cố thịt trong miệng rồi uống “ừng ựng” ly linh quả. Vẻ mặt của Bắc Tiểu Mộng quá thỏa mãn, nàng cười híp mắt không biết bởi vì nước ép linh quả ngon hay do thịt nướng ngon, nói tóm lại tâm trạng của Bắc Tiểu Mộng vô cùng vui vẻ.
— QUẢNG CÁO —
“Ngươi muốn thử không?” Thấy Nhất Vô Niệm miệt mài nướng thịt cho bản thân thưởng thức, đột nhiên Bắc Tiểu Mộng có chút ngượng ngùng, thế nhưng chỉ thoáng qua vài giây mà thôi. Nghĩ một chút nàng liền giơ bình ngọc chứa nước ép linh quả nhìn Nhất Vô Niệm hỏi một câu, trong nội tâm nàng cho rằng hắn nhất định sẽ từ chối.
Thế nhưng Nhất Vô Niệm lại có chút tò mò cùng hứng thú với thứ nước ép kỳ lạ này, đối với vị lão tổ trong lời nói của Bắc Tiểu Mộng rất tò mò. Bởi vậy, ngay khi Bắc Tiểu Mộng lên tiếng hỏi hắn liền gật đầu đồng ý.
Có chút ngoài ý muốn bất quá Bắc Tiểu Mộng rất hào phóng rót cho hắn một ly khác, sau đó tự rót cho mình một ly khác, tiếp tục cầm một xiên thịt nướng khác bắt đầu chiến đấu. Bên này, Nhất Vô Niệm nhìn chằm chằm ly linh quả trong tay, sau đó đua lên mũi ngửi thoáng qua một chút, một hương thơm xộc vào trong mũi, ánh mắt của hắn lóe sáng.
Đưa ly linh quả đưa lên miệng nhấm nháp một ngụm nhỏ, chỉ thấy cả người trở nên nóng nực, năng lượng bên trong nước ép linh quả bắt đầu phát huy tác dụng, làm cho Nhất Vô Niệm vội vàng đả tọa vận chuyển công pháp hấp thu năng lượng bên trong linh quả.
“Một ngụm nhỏ cũng không chống đỡ được sao? Đúng như mẫu thân nói, nam nhân không một ai đáng tin.” Nhìn thoáng qua Nhất Vô Niệm, Bắc Tiểu Mộng không nhịn được thầm nói.
Âm thanh mặc dù rất nhỏ, nhỏ gần như không có thế nhưng thính lực của Nhất Vô Niệm rất mạnh, hắn nghe được không sót một từ. Nghe được lời nàng nói, Nhất Vô Niệm đang tập trung vận chuyển công pháp suýt nữa thì mất niệm sai pháp quyết. Hắn rất muốn đứng dậy chất vấn lời đối phương nói, thế nhưng hiện thực không cho phép hắn đành phải cắn răng cố gắng hấp thu năng lượng bên trong cơ thể.