Lúc này, tại một nơi khác.
Sau khi nhìn bảng giao diện hệ thống Nhất Vô Niệm thở ra một hơi, trong đầu mặc niệm một câu: “Mở ra bản đồ đánh dấu ngày mới.”
【Đinh, túc chủ mở ra bản đồ vị trí thành công!】
Ngay sau khi Nhất Vô Niệm vừa dứt lời, một âm thanh máy móc không chút cảm xúc vang lên bên trong đầu của hắn. Nhất Vô Niệm nhìn vào màn sáng màu xanh phía trước mặt không rời mắt, hai tay thỉnh thoảng còn khua khua trên màn ảnh, qua một một vài phút hắn mới thu hồi ánh mắt, vẻ mặt có chút suy tư.
Một vài giây sau, hắn mới khẽ lẩm bẩm: “Không lẽ là chỗ đó!”
Thu hồi suy nghĩ hắn bước chân đi ra khỏi phòng, trong lòng thầm nghĩ, mặc kệ chỗ đó có phải nơi hắn đoán hay không trước mắt vẫn phải đi qua đó một chuyến. Trước khi đi ra khỏi phòng hắn đã từ cầm ra Cửu Biến đeo lên mặt, chỉ trong thoáng chốc cả cơ thể của hắn biến đổi, ngay cả vóc dáng cùng khí tức đều trở nên xa lạ.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn sử dụng cái Cửu Biến, cũng phải mất một vài phút mới làm quen được. Bất quá món đồ này hắn đã từng luyện hóa, chưa dùng nhưng cũng không đến nỗi bỡ ngỡ. Đi ra khỏi phòng hắn lập tức biến mất, rất nhanh thân ảnh của hắn xuất hiện trên một cành cây cổ thụ bên trong Trần gia, thần thức khẽ quét qua trong đây một chút lập tức phát hiện bên trong phủ có rất nhiều đệ tử canh phòng nghiêm mật.
Thế nhưng đối với Nhất Vô Niệm không có bao nhiêu tác dụng, lúc này đây hắn đã khôi phục tu vi cảnh giới của mình -- Trúc Cơ đại viên mãn.
Thân ảnh của hắn như hòa mình vào bóng đêm, dù đám đệ tử Luyện Khí Kỳ bên dưới có cẩn thận đến mức nào cũng không phát hiện ra được chút dị dạng nào. Ngay cả một số nơi Nhất Vô Niệm đi qua có bố trí một chút trận pháp cảnh báo, bất quá không hề gây nhiều khó khăn cho hắn. Dưới thân pháp nhẹ nhàng của mình, hắn chỉ mất nửa giờ đồng hồ đã có thể đi tới địa điểm cần đánh dấu trên bản đồ.
Đang lúc hắn tiếp tục đi qua bên đó, cả người hơi chút giật mình né qua một bên góc cấp tốc thu liễm khí tức bản thân lại.
Tại một phía cách chỗ này không xa cho lắm, cụ thể cũng là gần chỗ Nhất Vô Niệm cần đánh dấu bất ngờ xuất hiện một thân ảnh mặc đấu bồng màu đen. Thân ảnh mặc đấu bồng màu đen cũng cẩn thận không kém, ngay sau khi y xuất hiện không có rời đi mà cẩn thận nhìn qua một chỗ, trong ánh mắt của y hiện ra một chút nghi ngờ.
Chớp mắt một cái thân ảnh này hóa thành một màn mê vụ màu đen cuốn tới chỗ Nhất Vô Niệm đang ẩn nấp, cơ hồ màn mê vụ này xuất hiện ở chỗ khu vực Nhất Vô Niệm đang đứng không mất tới một giây. Màn mê vụ tan đi hiện ra thân ảnh mặc đấu bồng màu đen, đôi mắt của y nhìn về khoảng không phía trước, nơi đó không có giống như trong tưởng tượng của y, rằng chỗ đó có người ẩn nấp.
Nhưng dù vậy người này cũng không rời đi luôn, thần thức của y quét một lượt xung quanh nơi đây, sau khi xác định nơi đây không có ai ngoài y thì người này mới rời đi.
Nhất Vô Niệm đứng trên một tán cây nhìn chằm chằm thân ảnh mặc đấu bồng màu đen biến mất, người bí ẩn này không ngờ là một tên tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn. Trên bề mặt thì cảnh giới người này cùng cấp bậc với hắn, thế nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, dù có như thế cũng không thể phát hiện ra sự hiện diện của hắn.
Đây chính là đẳng cấp khác biệt.
Thật ra trong tay hắn có một tấm Ẩn Thân Phù tứ cấp do hắn đánh dấu được, đây chính là lý do hắn không bị phát hiện dù cho hắn cùng người áo đen cách nhau rất gần. Một khi dùng tấm phù lục này, kể cả khi hắn đứng trước mặt một tên tu sĩ Kim Đan cũng khó có thể bị phát hiện ra, chứ nói gì tới một tên tu sĩ Trúc Cơ.
Điều để hắn đáng lưu tâm bây giờ không phải tránh được người áo đen này hay phí mất một tấm phù lục tứ cấp, mà khí tức do người áo đen này tỏa ra. Hắn có thể xác định một chuyện, kẻ vừa rồi chắc chắn là một gã ma tu, ma tu lại xuất hiện bên trong Trần gia. Như vậy nói lên điều gì? Trần gia quả thật có vấn đề.
Nhìn qua phương hướng kẻ này rời đi trong lòng của Nhất Vô Niệm có chút do dự, suy nghĩ ngày mai người của tông môn sẽ tới, việc này chỉ cần cung cấp cho họ là tốt rồi. Hơn nữa, Ẩn Thân Phù tứ cấp này chỉ là loại hạ phẩm, rất nhanh hiệu lực sẽ biến mất. Chuyện này nhớ kỹ trong lòng là được rồi, hắn luôn cố gắng kiềm chế những cảm xúc tò mò của bản thân, đây là điều hắn muốn, hắn không hề thích bản thân bị kéo vào những rắc rối.
Suy nghĩ thoáng qua một chút, mặc kệ kẻ vừa rồi có liên quan tới Trần gia hay không hắn cũng không có ý định đi theo kẻ này để điều tra. Tận dụng khi Ẩn Thân Phù còn hiệu lực Nhất Vô Niệm nhanh chân bước tới chỗ chỉ định cần đánh dấu, chân vừa chạm vào bậc thềm một âm thanh máy móc vang bên trong đầu.
【 Hệ thống phát hiện nơi đây có thể đánh dấu, túc chủ xác định đánh dấu?】
“Đánh dấu!” Nhất Vô Niệm mặc niệm trong đầu một câu.
Lập tức âm thanh hệ thống tiếp tục vang lên.
【Đánh dấu thành công!】
【Chúc mừng túc chủ nhận được một cuốn điển tịch mỹ thực cổ đại.】
【Chúc mừng túc chủ nhận được 300 điểm đánh dấu.】
“Uây, đánh dấu được tận 300 điểm. Đây cũng phải gấp ba lần thường ngày đánh dấu, quả nhiên đánh dấu bên ngoài Trấn U Minh phần quà cũng mạnh hơn rất nhiều. Bất quá… vẫn thôi đi, cảm thấy bản thân chịu khó đánh dấu bên trong Trấn U Minh cũng không tồi, không nên ham hố chút lợi ích mà đẩy bản thân vào thế khó.”
Sau một vài giây vui sướng Nhất Vô Niệm liền trở về sự bình tĩnh vốn có, lí trí vẫn mách bảo hắn rằng, không nên để những thứ tốt đẹp này che mắt. Đánh dấu xong địa điểm nơi đây, hắn lập tức xoay người theo lối cũ trở về, lần này trở về còn nhanh hơn lúc đi chưa tới nửa giờ Nhất Vô Niệm đã có mặt tại căn phòng của mình.
Sau khi trở về hắn liền nằm lên trên giường ngủ một giấc, bây giờ tu luyện đã không còn mấy quan trọng nữa, hắn chỉ cần chờ thời cơ thích hợp độ kiếp Kết Kim Đan là xong. Về phần bao giờ thích hợp đến bản thân hắn vẫn chưa xác định được, dù sao đến hiện tại hắn vẫn cảm thấy hắn thiếu thiếu một chút gì đó, cho nên đối với việc kết đan cũng chưa vội vã.
Thời gian hắn có, hắn không vội.
Mà chính xác hắn vội thì cũng vô ích!
Từ khi đánh dấu tới lúc trở về phòng và đi ngủ một giấc thì hắn chưa hề đả động gì tới cuốn “điển tịch mỹ thực cổ đại”. Hắn đã quá chết lặng với những thứ tặng kèm sau đánh dấu rồi, có thể nói trong thời gian vừa qua, vật phẩm xuất hiện bên cạnh điểm đánh dấu hơn một nửa toàn là những thứ liên qua tới mỹ thực.
Ban đầu Nhất Vô Niệm còn xem qua một chút, bất quá bên trong hầu như không có bao nhiêu trợ giúp cho hắn trong việc tu hành, cho nên hắn đã ném đám điển tịch này vào một góc nhỏ bên trong nhẫn trữ vật. Đây chính là lý do hắn không hề để ý chút nào tới vật phẩm “cuốn điển tịch mỹ thực cổ đại”.