Thế nhưng hai người bọn họ nghĩ nhiều, đối phương chỉ là nhìn qua một chút rồi thu hồi ánh mắt quay lưng từng bước rời khỏi nơi đây, bất quá ngay khi hai người tưởng mọi chuyện ổn thỏa thì có dị biến xảy ra.
“Ầm!”
Đột ngột một thân ảnh vạm vỡ, tứ chi đen tuyền cùng cái đầu trâu từ đâu bay tới trước mặt thiếu niên kia. Gặp tình huống bất ngờ thiếu niên cũng không hoảng, tay phải đưa lên đánh ra một chưởng, chỉ thấy một chữ “Vạn” xuất hiện đánh thẳng vào thân hình con yêu ma kia khiến cho nó bật bay thẳng về phía trước.
Nhưng không đợi nó bay quá xa đột ngột bị một vệt kiếm quang chém thành hai nửa, mà chữ “Vạn” tỏa ra kim quang cũng bị chặn lại rồi hai đạo lực lượng cùng lúc nổ tung.
“Có người khác nữa sao?”
Hứa Nghị giật mình, thân là đệ tử ưu tú trong thế hệ trẻ tuổi há chỉ là hư danh, rất nhanh hắn đã nhìn rõ người tới là ai. Bất quá khi nhìn rõ người này vẻ mặt của hắn hiện lên một chút kinh ngạc, đôi mặt thoáng qua vẻ kinh dị dường như có chút khó tin. Mất một lúc thì bên cạnh hắn, Ninh Tiểu Bạch mới nhìn rõ được.
Vừa mới nhìn thấy thôi nàng đã hơi nhăn trán, bất quá rất nhanh thì bình thường trở lại. Thế nhưng giống như biểu hiện vừa rồi của Hứa Nghị, nàng cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc.
Người trong cuộc cảm nhận trực tiếp nhất chính là thiếu niên kia, hắn đưa ánh mắt nhìn về thân ảnh vừa ngăn cản đường đi của hắn. Đây là một thiếu niên trẻ tuổi, tay cầm một thanh trường kiếm hai màu tượng trưng cho thủy và hỏa, đặc biệt trên vai của y còn có một con rùa màu xanh đang nằm yên tĩnh ở đó.
Hắn mở miệng hỏi: “Vừa rồi là ngươi đánh con yêu ma kia tới chỗ ta?”
Nhất Vô Niệm vừa mới đụng độ mấy con yêu ma, bất quá trong đó có một con bỏ chạy hắn không chịu được bèn một cước đá bay nó đi, ai ngờ…
“Là ta, bất quá việc này…” Nhất Vô Niệm cũng cảm thấy mặc dù bản thân không có tình nhưng dù sao cũng là do mình, bởi vậy hắn không ngại nhận lội coi như xong. Ai bảo hắn không muốn gây xích mích với bất kỳ ai, thế nhưng có vẻ lời hắn chưa nói hết đối phương đã ra tay.
Nghe được đáp án của Nhất Vô Niệm, thiếu niên không nói một lời trực tiếp ra tay.
Cả người của hắn tản mát ra kim quang sau đó vỗ một chưởng tới hướng Nhất Vô Niệm đang đứng, chữ “Lượng” dần dần biến to mang theo lực lượng chính khí đè ép tới.
Nhất Vô Niệm hơi híp mắt lại, vốn hắn còn muốn nói chuyện tử tế với đối phương không ngờ đối phương không nói một lời liền trực tiếp động thủ, đây cũng quá nóng tính đi. Bất quá đối phương đã ra tay hắn nào dám chần chừ, ngay khi chữ “Lượng” mang theo kim quang chói lóa đánh ra hắn đã khua khua thanh trường kiếm trong tay.
Khóe miệng Nhất Vô Niệm cười lạnh, bạch mang kiếm khó tỏa ra cứ thế tăng vọt, một cỗ khí tức lăng lệ trực tiếp bộc phát ra, từng đạo kiếm quang màu trắng không ngừng lập lòe trên không trung, sau đó trực tiếp sát nhập vào bên trong trường kiếm, một kiếm bổ ra hư ảnh kiếm quang khổng lồ xuất hiện hung hăng hướng tới chữ “Lượng”.
“Huỳnh huỳnh huỳnh!”
Liên tiếp là những tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, cộng thêm lực phá hoại quá mạnh dẫn đến không gian nơi đây có chút rung chuyển. Hai người Hứa Nghị cùng Ninh Tiểu Bạch vận dụng phật quang bao phủ cả cơ thể lại nhưng vẫn bị lui lại một chút, trong ánh mắt của hai người hiện lên một chút kinh dị.
Nam tử vừa tới thật mạnh!
Mặc kệ hai người bọn họ nghĩ gì Nhất Vô Niệm cùng thiếu niên kia đã lao vào cận chiến, cả hai đều dùng pháp bảo liên tục va chạm vào nhau. Thiếu niên kia hai tay được bao bọc bởi một luồng kim quang, mặc dù không biết là thứ đồ gì những Nhất Vô Niệm biết đó hình như là một đôi bao tay.
Cả hai không phân cao thấp, liên tục quyền pháp cùng kiếm quang va chạm xung quanh bốn phía dưới lực lượng của hai người đã bị tàn phá không ít. Dù như vậy thì có vẻ cũng không bao nhiêu ảnh hưởng tới chiến đấu của hai người bọn họ, ta tới ngươi cũng tới, đánh nhau loạn tùng phèo lên.
“Hô!”
Nhất Vô Niệm đánh bật thiếu niên ngược ra sau, thở ra một hơi. Đồn thời trong lòng Nhất Vô Niệm cả kinh, đối phương không ngờ chỉ là Kim Đan tầng 4. Hắn bây giờ đã là Kim Đan tầng 7 có thể nói là mạnh hơn rất nhiều so với đối phương, mặc dù chưa có dùng hết sức mạnh nhưng nhìn qua đối phương cũng không giống đã toàn lực đối phó.
Nghĩ tới đây Nhất Vô Niệm không khỏi hít vào một hơi, từ trước tới nay hắn đối với thiên kiêu đã không còn bao nhiêu sợ hãi bởi vì sau khi hắn sở hữu những thứ đồ vật mà thiên tài cũng chưa chắc đã nắm giữ được. Thực lực hắn mạnh hơn so với bọn họ cũng đã tiếp thêm nhiều niềm tin, có thể nói trong những trận chiến thất bại của hắn hầu như đều là đụng độ với tu sĩ cấp cao.
Về phần cùng cấp độ quả thật Nhất Vô Niệm chưa từng thất bại, thế mà hôm nay… hắn lại gặp khó với một tên đệ tử phật môn. Hơn nữa, cảnh giới của đối phương cũng thấp hơn hắn rất nhiều nếu như lần này không gặp phải loại thiên kiêu này có khi hắn vẫn cho rằng, thiên kiêu bất quá cũng chỉ như vậy.
Một cú tát vả thẳng vào mặt hắn để cho hắn thức tỉnh, hiểu rõ bản thân hơn.
“Ngươi tên là gì? Ta không bao giờ hạ kẻ vô danh.” Thiếu niên sau khi bị đánh bật lui ra một khoảng cũng không có vội tiếp tục xuất thủ mà ngược lại còn mở miệng hỏi Nhất Vô Niệm.
Nhất Vô Niệm nhíu mày, trong lòng hắn đang đánh giá kẻ này. Một thân trường bào màu trắng tinh khôi, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt thanh tịnh, cộng thêm đôi lông mày đen nhanh khiến cho ai cũng không khỏi thầm than một tiếng “Vị tiểu tăng này thật tuấn tú”.
Bất quá, từng lời nói cùng với cử chỉ của đối phương lại trái ngược hoàn toàn với những gì mà một vị phật tử vốn nên có, điều này khiến cho Nhất Vô Niệm có đôi phần nghi hoặc. Bỗng hắn phát hiện ra ở trong đây không chỉ có mỗi hai người bọn họ mà còn có hai người khác nữa, thấy hắn nhìn qua thì lập tức tức lộ ra một chút e ngại, bất quá vẫn chắp hai tay trước ngực coi như chào hỏi.
Thế nhưng có một tình tiết hắn nắm bắt được, đó chính là khi hai người kia nhìn về phía thiếu niên phật tử kia lại không lộ vẻ kính trọng hay thân cận gì cả, mà còn có vẻ e ngại cùng một chút xíu không tốt. Dường như thiếu niên kia có phần không được chào đón cho lắm, nghĩ như vậy hắn càng cho rằng người trước mắt căn bản chính là một vị phật tử kiêu căng, coi trời bằng vung.
Phật môn mà cũng có loại người như thế sao?
Nhất Vô Niệm nghĩ tói vậy cũng không có cho đối phương mặt mũi, ngươi ngược lại tỏ ra rất cao thương đúng không, rất không may dạo gần đây tâm trạng hắn không tốt. Thái độ quá ngạo mạn ngược lại khiến cho hắn có chút ngứa tay, Nhất Vô Niệm cũng không rõ bản thân tại sao lại như vậy, có thể là do vừa trải qua một đợt sinh tử đã làm cho cảm xúc của hắn tốt bình phục.
Tâm tình khó dễ dàng nén lại được.
Tâm không tĩnh lòng dễ loạn!
Hít một hơi thật sâu để trong lòng bình tĩnh lại, mới chỉ một chút xíu như thế đã khiến cho hắn dễ dàng xúc động muốn động thủ.
Đây không phải điều hắn muốn nhìn thấy.
“Thế nào, các hạ không phải đang khinh thường ta đấy chứ?” Thiếu niên kia đợi một chút không thấy Nhất Vô Niệm đáp bèn bồi thêm một câu, bất quá âm thanh đã không còn nhẹ nhàng như trước đó. Dường như đối với thái độ của Nhất Vô Niệm đã có một chút ý kiến, thế nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười hòa ái khiến cho người ta không thể suy nghĩ xấu tới y được.
Nhất Vô Niệm cười nhạt một tiếng, thu hồi những suy nghĩ trong đầu mà gác thanh trường kiếm trên vai rồi nói: “Có thể ngươi không biết, phép tắc lịch sự tối thiểu khi muốn biết thêm về ai đó, chính là bản thân cần phải tự giới thiệu hay sao!”
Câu cuối hắn còn cố tình nhấn mạnh.
Lời vừa dứt, bầu không khí bên trong đây bắt đầu có phần ngột ngạt.