“Phụt, sư thúc ngươi làm gì mà làm vẻ mặt nghiêm túc như vậy cơ chứ? Ta chỉ đùa một chút mà thôi.” Có vẻ thấy Nhất Vô Niệm hơi hơi quạo, nàng mỉm cười tinh nghịch nói ra.
Dường như thấy vẻ mặt của hắn không có gì thay đổi, sắc mặt của nàng cũng nghiêm túc trở lại, một tay đưa ra sờ cằm khẽ nói: “Hừm, sư thúc, người có cảm thấy hai người Trần Khương cùng thê tử của y giống như đang giám sát chúng ta không?”
“Ngươi cũng nghĩ như vậy sao.” Nhất Vô Niệm không nghĩ tới nàng sẽ nói ra câu này. Bất quá đây cũng là điều hắn băn khoăn, giờ ngay cả Dương Cơ Nguyệt vốn vô tư như vậy cũng có thể nói ra được lời đó, như vậy hai người kia cũng có vấn đề.
Dương Cơ Nguyệt đưa tay khẽ gãi cằm không xác định đáp: “Cơ Nguyệt cũng chỉ cảm thấy như vậy, mặc dù không có chứng cứ cũng như hai người đó biểu hiện bình thường nhưng…”
Nhất Vô Niệm ngẩng đầu lên cao nhìn qua phía cửa, trong ánh mắt lộ ra chút sắc bén, mấy giây sau mở miệng nói: “Trần gia lão tổ có vấn đề, nhưng ta không dám khẳng định. Bởi vì dường như lão có cũng không biểu hiện gì quá đáng, thế nhưng lão lại vắng mặt khi sự việc này diễn ra. Mặc dù theo thời Trần khương nói, lão ta đi qua Bắc Cửu Thành tham gia yến tiệc dù vậy ta cũng không tin lắm.”
“Có chuyện như vậy sao. Xem ra chúng ta phải cẩn trọng suy xét lại sự việc, sư thúc có cần ta thông báo việc này cho tông môn hay không? Dù sao việc này phức tạp, ai cũng có thể là người gây ra chuyện này. Có tâm đề phòng cũng nên, phải biết ba người vị lão tổ của ba gia tộc đều là Trúc Cơ đại viên mãn, dù cuối cùng chúng ta đoán sai cũng đỡ hơn không có chuẩn bị.”
Nghe được lời nàng nói, đôi mắt của Nhất Vô Niệm chớp chớp nhìn chằm chằm Dương Cơ Nguyệt, trong con ngươi lộ ra chút kinh ngạc. Ấn tượng của Dương Cơ Nguyệt trong lòng hắn chỉ có tùy hứng, tùy hứng và tùy hứng. Để nàng có thể động não suy nghĩ liền lộ ra có chút không giống nàng, cũng không thể trách hắn có những suy nghĩ thế này.
Ai bảo mỗi lần hắn gặp phải cô nàng này đều không có chuyện tốt, ngay cả lần này cũng vậy, chỉ đi làm cái nhiệm vụ thôi mà cũng xảy ra việc ngoài ý muốn. Đây là muốn hắn tốn thêm chút thời gian nữa à, hôm nay tưởng có thể trở về tông môn đánh dấu địa điểm. Nhưng có vẻ như điều này có chút xa vời.
Hắn lại không dám không điểm danh, không điểm danh liền sẽ bị hệ thống trừng phạt, không biết bây giờ một ngày không điểm danh thì sẽ bị hệ thống khóa bao nhiêu ngày điểm danh. Hắn đang tích cực tích điểm đánh dấu sao có thể để điều này xảy ra được, bắt buộc phải đánh dấu.
“Sư thúc, người sao không trả lời.” Đột nhiên bên tai truyền tới âm thanh của Dương Cơ Nguyệt, giật mình tỉnh lại, lập tức hắn phát hiện vạt áo của mình đang được nàng lắc qua lắc lại.
“A, ngươi vừa nói gì?” Nhất Vô Niệm đưa tay gãi phía sau gáy cười cười hỏi.
Dương Cơ Nguyệt bĩu môi, ánh mắt u oán nhìn hắn, dường như muốn truyền đạt câu nói, “Ta một đại mỹ nhân nói chuyện với ngươi, ngươi không để ý thì thôi còn suy nghĩ chuyện khác.”
Đồng thời trong lòng nàng cũng có một chút xíu nghi ngờ, trong lòng tự hỏi, chẳng lẽ bản thân nàng không đủ hấp dẫn hay sao? Bỗng nàng lắc lắc đầu, không thể nào có chuyện đó được, bên trong tông môn người theo đuổi nàng xếp kín cả một tòa thành, trong lòng không phục, lập tức cho rằng Nhất Vô Niệm đúng là không biết thưởng thức.
Bất quá nghĩ thôi chứ nàng cũng không có dại nói ra điều này, tính tình Nhất Vô Niệm nàng cũng có hiểu đôi phần rồi. Đừng nhìn hắn có vẻ thân thiện nhưng thật ra hắn rất thù dai, ai đắc tội với hắn thì đừng mong sống tốt. Đây là những gì Dương Cơ Nguyệt cảm nhận được.
Nếu mà Nhất Vô Niệm biết được suy nghĩ này của nàng lập tức sẽ kêu to oan uổng, hắn nào có ti bỉ, thù dai như vậy.
“À, Cơ Nguyệt vừa mới thông báo cho tông môn về chuyện vừa rồi rồi, chắc hẳn không bao lâu sẽ có hồi âm.” Dương Cơ Nguyệt nhớ ra chuyện vừa định nói.
“Ồ, như vậy sao. Thế tốt rồi, tạm thời chúng ta cứ xem xét đã có gì thì đợi người tông môn đến, ngươi cũng đừng có biểu lộ gì khác thường đâu đó.” Nhất Vô Niệm không yên tâm nhắc nhở nàng một câu.
Dương Cơ Nguyệt nghiêm túc gật đầu, “Sư thúc, ta trở về đây!”
…
Tại một nơi khác, Hoàng Vấn Thiên đứng lẳng lặng bên ngoài phạm vi Bắc Huyền Thành, bỗng y phát hiện ra điều gì đó ánh mắt khẽ đảo qua một hướng, chỉ thấy bên đó có một đạo tia chớp vụt qua.
“Đó là thông tin phù?” Hoàng Vấn Thiên vừa nhìn qua đã nhận ra đó là thứ gì, sắc mặt nghĩ tới điều gì có chút biến đổi, thân hình thoắt cái biến mất, mà ánh quang thì ẩn hiện theo hướng tia chớp vừa vụt qua.
…
Tại Lâm gia, bầu không khí có chút căng thẳng. Tại bên trong một căn phòng khách, tại đó có khoảng ba bốn người đang ngồi, tại phía trên cao nhất có một vị lão giả đang ngồi, lão không phải ai khác chính là Lâm Vô Hải. Chẳng qua lúc này sắc mặt lão vô cùng khó coi, nào giống như trước đó cười đùa với đám Nhất Vô Niệm.
Mất một lúc lâu, Lâm Vô Hối trầm giọng nói: “Không có cách nào khác sao?”
“Nguyên công tử xảy ra chuyện tại Lâm gia chúng ta, chúng ta còn có cách nào nữa đâu. Phụ thân, người thông báo cho Nguyên gia cùng Thái Cực Tông cũng được một thời gian rồi, chỉ sợ rất nhanh hai thế lực này đều sẽ đến đây mà thôi. Đến lúc đó, chúng ta chỉ sợ… khó tránh khỏi bị trừng phạt.”
Một vị nam tử trung niên ngồi ở bên dưới khẽ nói, sắc y cũng kém không khác gì ai, hơn nữa còn có phần nặng trĩu. Y chính là gia chủ hiện tại của Lâm gia, Lâm Vô Hằng.
“Kẻ nào to gan như vậy lại dám động tới Nguyên Diệc, tra, phải tra cho ta kẻ nào to gan tày trời như vậy. Dù Lâm gia chúng ta có hao tổn thế nào cũng phải tìm ra nguyên nhân, chỉ cần tìm được hung thủ, chắc chắn có thể thông qua Tuyết Ngọc trợ giúp, như vậy Nguyên gia dù có muốn trách phạt cũng phải nể mặt Thái Cực Tông một chút.”
Lâm Vô Hải ngồi nghiêm chỉnh trên ghế cao nói ra điều này, đối với lão thì đây chính là một bước ngoặt quan trọng quyết định tương lai của Lâm gia. Trong lòng lão cũng hiểu một chuyện, Tuyết Ngọc là đệ tử Thái Cực Tông thôi là chưa đủ, bọn họ cần phải có chứng cớ nữa, mới đủ thuyết phục Thái Cực Tông nể mặt mũi của Tuyết Ngọc.
Dù sao thì Nguyên Diệc không chỉ là người của Nguyên gia, hắn còn là đệ tử của Thái Cực Tông, mặc dù nói thiên phú của hắn kém hơn một chút so với tôn nữ Lâm Tuyết Ngọc của y. Nhưng đứng đằng sau Nguyên Diệc chính là Nguyên gia, nếu Lâm gia không thể tìm ra được hung thủ là ai, vậy thì Thái Cực Tông cũng không thể làm gì khác được.
Lâm Vô Hải hiểu điều đó cho nên lão mới triệu tập toàn bộ những người có địa vị bên trong tộc đến, mục đích chính là đồng tâm hiệp lực tra xét ra manh mối.
“Các ngươi tất cả đều đi tra cho ta, ta không tin không tra được. Đúng rồi nơi phát hiện thi thể của Nguyên Diệc ở đâu, ai là người đã phát hiện ra nói một câu ta xem.”
Đang ra lệnh bỗng lão nhớ tới điều gì hỏi gấp một câu.
Ngay lập tức một vị nam tử khác đứng ra, y chính là Lâm Vô Dục, nhi tử thứ ba của Lâm Vô Hải. Ngữ khí của y trầm thấp, nói ra từng câu từng chữ một: “Phụ thân, nhi tử sau khi đuổi tới nơi hầm mỏ phát hiện tung tích của đám đạo tặc lập tức truy đuổi. Đuổi được một đoạn thì nhi tử giật mình nhìn thấy Nguyên công tử nằm trên vũng máu. Về phần hung thủ… không thấy đâu cả.”
“Thời gian trùng hợp với thời điểm đám đạo tắc cướp bóc linh thạch, Vô Dục, ngươi cùng nhị ca của ngươi Vô Hối mang theo người đi điều tra Cự Phách Đoàn cho ta. Nhớ đừng rút dây động rừng.”
Ánh mắt Lâm Vô Hải sắc bén nhìn lên khoảng không, âm thanh lạnh lẽo ra lệnh.