Ngay khi Nhất Vô Niệm vừa câu thông với hệ thống xong, một màn giao diện màu xanh hiện ra trước mắt hắn.
【 Hệ thống đánh dấu Bất Hủ Kiếm Đạo 】
【 Túc chủ: Nhất Vô Niệm 】
【 Tông môn: Huyền Đan Tông 】
【 Cảnh giới: Kim Đan tầng 7】
【Tuổi thọ: 21/1000】
【Thiên phú tu luyện: Tạp linh linh căn】
【 Vũ khí: Băng Nham Kiếm, Hàn Hỏa Long Kiếm, Song Huyết Kiếm】
【 Pháp bảo: Cửu Biến, Hắc Bào, Vỉ Nướng, Thập Nhị Lôi Châu】
【Công pháp: Huyền Đan Chân Kinh, Kim Chung Tráo(0/50000), Thiết Bố Sam(0/50000)】
【Thuật pháp: Bất Động Tâm Chú(0/50000), Đại Điển Thuật Pháp(0/10000), Huyễn Ảnh Kiếm Pháp(0/10000)】
【Thần thông: Nhất Kiếm Trảm Thiên】
【 Điểm số đánh dấu: 1000】
【 Số lần đánh dấu: 1345】
— QUẢNG CÁO —
【 Chú ý: Hệ thống chỉ có một mục đích duy nhất là phụ trợ túc trở thành Bất Hủ Kiếm Đạo!】
【 Trước mắt mỗi ngày túc chủ sẽ nhận được một tấm bản đồ đánh dấu vị trí, mỗi lần đánh dấu đều sẽ có khác biệt ban thưởng, đánh dấu số lần càng nhiều, ban thưởng càng phong phú!】
Giao diện ngược lại vẫn như cũ, Nhất Vô Niệm cũng chỉ nhìn thoáng qua một lát sau đó liền rời ánh mắt, cuối cùng điểm mấy cái trên màn hình ngừng tại một mục.
【Ma Hư Vật Chứa: 75%】
Nhìn rõ thông tin trên màn hình hệ thống trong lòng của hắn không nhịn được mà rùng mình. Vốn còn mong đợi một chút tin tức tốt ai ngờ nó đi đã vượt xa suy nghĩ của hắn, cái số liệu trên hệ thống cũng để cho hắn hiểu rõ cái cứ bên trong cơ thể kia là gì. Không sai, ngay khi tỉnh dậy hắn đã phát hiện bên trong cơ thể xuất hiện một thứ gì đó khác lạ, không quét thì thôi vừa quét đã thấy điều kinh khủng.
Bên ngực phải của hắn xuất hiện một khỏa trái tim khác, gọi là nó trái tim bởi vì nó có hình thái không khác gì khỏa tim thật. Bất quá, Nhất Vô Niệm biết đây không phải thật sự là trái tim, mà nó chính là lực lượng nguyền rủa hình thành. Mặc dù trạng thái của khỏa tim thứ hai chưa thật sự hoàn thiện nhưng hắn cảm giác nó dường như đang sống, nó có thể đậm.
Cỗ cảm giác này càng lúc càng rõ ràng, hắn còn cho rằng, dù khỏa tim ngực trái bị xuyên thủng hắn vẫn có thể sống được bất quá không rõ ràng đến lúc đó hắn còn chính là hắn hay không. Hay lại trở thành một sinh vật tà ác nào đó, nghĩ như vậy hắn chỉ muốn tự tay móc nó ra.
Một ngày sau, Nhất Vô Niệm cũng từ bế quan mà thức tỉnh.
“Không ổn, mau chóng rời khỏi nơi đây.” Đột ngột, âm thanh của con rùa truyền vào.
“Chuyện gì xảy ra?” Nhất Vô Niệm đang bế quan khôi phục thương thế bị nó cắt đứt không nhịn được dò hỏi.
Nam Phương Trường Sinh lên tiếng giải thích: “Bên ngoài cách đây không xa đang diễn ra yêu ma thủy triều, đám lừa trọc đầu kia đang tán loạn hết cả lên. Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây.”
Hắn có thể nghe ra con rùa đang thực sự lo âu, không hỏi nhiều nữa hắn tế ra pháp bảo hồ lô cùng nó nhanh chóng phi hành rời khỏi động phủ. Thần thức khẽ quét phía sau một cái, một vài giây sau khuôn mặt của hắn hơi biến sắc, cấp tốc vận chuyển chân nguyên khống chế pháp bảo hồ lô chạy khỏi nơi đây.
Thật nhiều yêu ma!
— QUẢNG CÁO —
Trong nội tâm của Nhất Vô Niệm không khỏi cảm khái, cũng may có con rùa bên cạnh phát hiện trước, đợi chút nữa tụi nó tràn qua chạy cũng không kịp. Vừa rồi hắn mới liếc qua mà thôi nhưng phía sau bọn họ không thiếu phật tử đang bỏ chạy thục mạng. Xem ra cái gọi là trừ gian diệt ác khi đứng trước thực lực tuyệt đối cũng phải nghĩ cách tạm thời lánh nạn.
Một đường khống chế pháp bảo hồ lô bỏ chạy, trên đường đi cũng gặp không ít nhóm yêu ma cũng may pháp bảo hồ lô dưới linh thạch cung cấp năng lượng tốc độ di chuyển vô cùng nhanh, cơ bản tựa như một làn cuồng phong chớp mắt đã biến mất khiến cho đám yêu ma ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Ma Sơn tầng thứ sáu có vẻ tương đối rộng lớn, Nhất Vô Niệm phi hành một ngày cũng chưa thấy điểm đích, hoặc cơ bản chỉ là do hắn chẳng biết ở đâu là điểm cuối bởi vì không gian trong đây thật sự rộng gấp mấy lần mấy tầng dưới. Hắn không rõ chỉ có tầng thứ bảy mới vậy hay các tầng phía trên cũng sẽ như thế, nói chung trước mắt hắn có chút mù đường.
Thủy triều yêu ma cơ bản không thể nào đuổi theo được nữa Nhất Vô Niệm cũng không cần phải chạy thục mạng, hắn cũng bắt đầu di chuyển chậm rãi săn giết những nhóm yêu ma nhỏ lẻ. Mỗi một lần giết chỉ thấy một đốm sáng từ trong người yêu ma nhập vào thân thể hắn, ban đầu hắn còn có chút nghi hoặc, sau đó liền biết đây chính là tịnh quang.
Dù sao để rời khỏi Ma Sơn điều kiện cần chính là nắm giữ đủ số lượng tịnh quang.
Bởi vì, hắn cũng không phải đệ tử của phật môn cho nên không có lệnh bài tham gia, không có bảng điểm xếp hạng cũng không rõ bao nhiêu điểm tịnh quang mới có thể rời được nơi đây. Thế nhưng có một đặc điểm có thể nhận ra được, đó chính là khi đạt tới điểm tịnh quang đủ điều kiện sẽ tự kích hoạt câu thông với khí linh bên trong Ma Sơn.
Khi đó, khí linh Ma Sơn sẽ truyền đạt ý tứ bản thân hắn có thể lựa chọn rời đi.
Một kiếm chém ra vừa hay diệt sát một con yêu ma đầu trâu cuối cùng trong nhóm nhỏ hắn vừa đụng độ, trong lòng cũng đã sớm đưa ra quyết định. Mặc dù tầng thứ sáu nhìn thì có vẻ nguy hiểm nhưng tầng tiếp theo cũng chưa chắc đã an toàn hơn. Chợt thu hồi dòng suy nghĩ, chỉ thấy một nhóm yêu ma từ đâu chớp mắt đã xuất hiện tại phạm vi của Nhất Vô Niệm.
Ngay từ đầu hắn đã không có ý định chạy trốn, bởi vậy lũ yêu ma hình thái khá giống như mấy con vượn yêu lập tức phát hiện ra hắn. Thân hình chúng nó tràn ngập khí tức tà ác, đôi mắt đỏ rực, trên đỉnh đầu có một chiếc sừng cong cùng bộ lông màu đen khịt như than vừa đối mặt liền có thể nhận ra.
Yêu thú cùng yêu ma rất dễ phân biệt.
Hai bên chạm mặt nhau lập tức liền động thủ, đám yêu ma kia nhanh chóng triển khai thế tấn công. Nếu tầng dưới chỉ là mấy con yêu ma không có bao nhiêu linh trí thì lên tới tầng thứ sáu, đám yêu ma này đã biết tập trung thành một đàn, khi tấn công kẻ địch cũng triển khai thành đội hình hợp lý.
Cảm nhận được đám yêu ma này cũng không phải quá mạnh chắc cũng rơi vào khoảng Kim Đan tầng 1 hoặc tầng 2, bất quá đối với Nhất Vô Niệm liền lộ ra không có bao nhiêu uy hiếp. Hắn thu hồi trường kiếm trong tay, từ bên trong nhẫn trữ vật cầm ra một cây cung màu xanh.
Lam Huyết Tàn Cung!
— QUẢNG CÁO —
Nhất Vô Niệm cầm ra chính là món pháp bảo mới đạt được ở khu vực đầm lầy, suýt nữa thì hắn quên béng mất trong tay nắm giữ một đại sát khí. Bất quá chỉ là Hư Khí trung phẩm thế nhưng đối với đám yêu ma cảnh giới thấp hơn đã quá đủ dùng, hơn nữa kiếm mặc dù dễ dùng nhưng diệt sát mục tiêu lại tương đối chậm.
Hơn nữa, thật sự thì hắn cũng muốn đổi gió một hồi.
Đám vượn ma không nói một lời đã công kích, tốc độ đám yêu ma này lại cực nhanh chóng. Hai bên rõ ràng cách nhau gần nghìn mét, thế mà thoáng chốc đã vọt tới phạm vi cách Nhất Vô Niệm ba mươi mét. Tốc độ của Nhất Vô Niệm cũng không chậm, một tay cầm lam cung giơ lên, tay còn lại vận chuyển tụ lại thành một đoàn năng lượng màu xanh nhạt. Ngữ chú từ trong miệng của hắn nhẹ nhàng phát ra.
Lam cung tỏa ra ánh sáng đỏ rực, đoàng năng lượng từ tay phải cũng được hắn huyễn hóa ra chín mũi tên xanh, chín mũi tên tỏa ra lôi điện giật giật, đặc biệt là mũi tên còn hiện ra một chút sắc bén không ngừng chớp động, tên ra khỏi cung tạo thành tiếng vang như sấm chớp, ầm vang không dứt.
Đám vượn ma chủ động công kích thế nhưng lôi tên ra sau mà đến trước, mấy đạo lôi tiễn tốc độ nhanh kinh khủng chớp mắt đã xuất hiện tại mỗi vị trí của vượn ma, hung hăng đâm phá vào thân thể tụi nó.
Oành…!
Liên tiếp những tiếng nổ vang, uy lực lôi điện bạo tạc tựa như thiên lôi vừa bổ xuống, một vùng phạm vi nhỏ nhỏ chấn động, nham thạch xung quanh cũng hóa thành bột mịn, thậm chí mặt đất cũng bị uy lực của lôi tên mà xuất hiện khe hở.
“Lợi hại!”
Nhìn thấy một màn này, Nhất Vô Niệm không khỏi suýt xoa.
- -----------
Lam Huyết Tàn Cung: Ha ha, cuối cùng bản tọa cũng được ra sân))