“Hửm? Ta đã đi mấy giờ đồng hộ, sao vẫn chưa đi được tới thông đạo, sơn cốc này tuyệt đối không lớn như vậy.” Hắn phát hiện dù có đi bao lâu, đi bao xa thì thông đạo phía trước vẫn xa xôi như trước. Giống như câu, “Gần ngay trước mắt xa tận chân trời.”
“Rừng trúc là mê cung?” Đã phát hiện đây là một cái mê cung, hắn đương nhiên sẽ không phí công đi tiếp, mà ngừng lại bắt đầu quan sát nơi đây.
Rừng trúc yên tĩnh không một bóng người, hắn bắt đầu thôi diễn trận pháp, bĩnh tĩnh tìm cách phá trận.
Mê cung hắn cũng có một chút lý giải, dù sao trận pháp này cũng do một tay hắn bố trí ra. Nói không hiểu vậy cũng thật mất mặt. Đối với mê cung cách đơn giản nhất chính là ở trên cao quan sát mê cung, vô luận dạng mê cung gì đều có thể tìm ra manh mối.
Nhất Vô Niệm thúc dục chân khí trong đan điền, ngự kiếm bay lên không trung, hắn muốn quan sát nơi đây thật rõ ràng.
Ngay khi thân thể của hắn di động, những cây lam trúc quỷ dị kia đồng thời cũng biến hóa, chỉ thấy chúng nó ngay lập tức tăng trưởng với độ cao khó tin. Bởi vì như thế cuối cùng hắn cũng từ bỏ việc quan sát từ trên cao phá trận, nhanh chóng ngự kiếm đi xuống mặt đất. Trong lòng hắn có chút đau đầu, cái huyễn khốn cảnh này dường như mạnh hơn trước đó hắn bố trí ra thì phải.
Hiện tại quyền chưởng khống trận pháp không phải là hắn nữa rồi, bất kể có phải là Dương Cơ Nguyệt giở trò hay không, trước mắt hắn vẫn phải nghĩ cách đối phó.
Nhất Vô Niệm hơi trầm tư một chút, hắn biết cách phá huyễn trận phải tìm ra được điểm yếu của nó, chỉ cần công kích vào đó chắc chắn sẽ đi ra được. Nhất Vô Niệm nhắm chặt hai mắt lại, huyễn khốn cảnh không hề có công kích nên hắn không hề lo lắng tới tính mạng. Vấn đề là làm sao phá trận đây, đứng suy nghĩ cả một giờ đồng hồ hắn vẫn không tài nào phá được cái trận pháp này.
Nơi đây được coi như một cái tiểu mê cung, một khi tiến vào bên trong liền sẽ bị lạc mất phương hướng, gặp vận đen liền một mực tại chỗ quanh co, đừng nói tìm mắt trận của nó, cho dù muốn tìm cũng phải đạt trình độ cao hơn. Cái trận pháp huyễn khốn cảnh này hắn đảm bảo đã vượt qua trận pháp nhị phẩm, chắc chắn đã đứng vào hàng trận pháp tam phẩm.
Đối với trận pháp tam phẩm hắn đúng là bó tay.
Hít một hơi thật sâu, hắn từ nhẫn trữ vật ném ra mấy cái trận kỳ bắt đầu thôi diễn, sau mấy hơi thở hắn bắt đầu di chuyển về phía trước, sau đó lại dừng chân. Cứ như vậy hắn vừa thôi diễn vừa bước đi, khoảng một giờ sau Nhất Vô Niệm chạm bước chân cưới cùng xuống mắt đất, bỗng phía trước xuất hiện một điểm sáng, dần dần hiện ra một cái thông đạo.
“Phù, cuối cùng cũng ra được!” Nhất Vô Niệm bước vào thông đạo, quả nhiên xuyên qua thông đạo chính là bên ngoài, cũng chính là Trấn U Minh – động phủ của hắn.
Và đứng ngay trước mặt của hắn chính là Dương Cơ Nguyệt, lúc này nàng còn đứng đó mỉm cười vô hại nhìn hắn.
“Sư thúc, sao người vào trận pháp lâu quá vậy?” Dương Cơ Nguyệt dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn qua hắn.
Thấy được biểu cảm vô hại cùng ánh mắt ngây thơ của đối phương, Nhất Vô Niệm trợn mắt với nàng một cái, sau đó ho “khụ khụ” hai tiếng rồi nói: “Được rồi, xong rồi. Cơ Nguyệt sư điệt có thể về nghỉ ngơi.”
“Không phải đâu! Sư thúc, người định đuổi Cơ Nguyệt về đó sao?” Dương Cơ Nguyệt trợn ngược mắt lại với hắn, hai tay còn khoanh trước ngực.
Thấy hắn chưa nói gì, nàng hừ một tiếng lạnh: “Không đi!”
Nhìn biểu tình của nàng hắn liền biết không có đơn giản đuổi nàng về được, thở dài trong lòng hắn thầm nghĩ, “Quả nhiên thỉnh thần thì dễ, mà tiễn thần thì khó”. Vốn coi nàng là đồ ăn mềm thoáng chốc đã lên cấp bậc thần rồi, lần này hắn đã quá coi thường nàng. Bất quá, nếu nàng đã không muốn trở về vậy tranh thủ hỏi nàng về chuyện lúc nãy.
“A, ta mới nhớ ra một chuyện. Gần đây ta mới kiếm được một chút nguyên liệu tươi, Cơ Nguyệt sư điệt nếu không chê có thể ở lại dùng bữa.”
Nhất Vô Niệm nhẹ nhàng cười một cái, nhìn qua đối phương nói.
“Đồ ăn?” Dương Cơ Nguyệt nghi hoặc, con mắt chớp chớp, cái đầu hơi ngệch sang một bên có chút khả ái. Suy nghĩ mấy giây nàng liền vội gật đầu, dường như đối với “đồ ăn” cũng có chút tò mò. Trong nội tâm của nàng không có khái niệm đồ ăn, vì sao ư?
Vì nàng sinh ra trong đại gia tộc!
Đại gia tộc nào có khái niệm ăn uống giống như phàm nhân, bọn họ là tu sĩ, là người tu đạo.
Sáng uống sương mai, đêm hít không khí.
Đa số thời gian không bế quan tu luyện thì cũng là tìm kiếm cư duyên, tài nguyên làm sao tốn thời gian cho việc phát huy trù nghệ.
Bất quá, dạo gần đây trong lúc bế quan Nhất Vô Niệm đã thay đổi cái suy nghĩ cổ hủ này rồi, học tập trù nghệ không chỉ không lãng phí thời gian mà còn nhận lại nhiều lợi ích khác. Bình thường mà nói, trù nghệ đúng là không giúp bao nhiêu cho tu sĩ bọn họ. Thế nhưng cái gì cũng có sự khác bọt của nó, hắn đã phát hiện ra một chuyện phàm thực đúng là không giúp cho tu sĩ trong việc tu luyện.
Vậy tiên thực đâu này?
Tại sao lại gọi là tiên thực, đó chính là dùng nguyên liệu cao cấp, dùng các thiên tài địa bảo. Muốn cụ thể sao, đơn giản thôi. Trước mắt bên trong tông môn cũng có trù bếp, họ là những người chuyên chế biến tiên thực cho đệ tử tông môn, thế nhưng lại không có cao cấp trù bếp. Cấp thấp trù bếp cơ bản chỉ chế biến ra tiên thực cấp thấp, đối với đệ tử Luyện Khí Kỳ còn trợ giúp nhiều lợi ích.
Về phần tu sĩ Trúc Cơ Kỳ trở lên cơ bản không trợ giúp được ba nhiêu.
Vậy đa số tu sĩ cấp cao thỉnh thoảng chỉ đi thưởng thức một chút cho thư giãn đầu óc, chứ không ai coi việc thưởng thức tiên thực trợ giúp tu hành.
Nhưng Nhất Vô Niệm biết, đây chẳng qua do rất nhiều truyền thừa, điển tịch liên quan tới tiên trù đã bị đứt đoạn.
“Được rồi vào bên trong động phủ ngồi chờ đi, ta qua đây hái một chút nguyên liệu chế biến.” Hắn đối với Dương Cơ Nguyệt nói một câu, sau đó nhanh chóng đi ra bên ngoài động phủ tiến vào cấm chế linh điền.
“Ồ, ta hiểu rồi sư thúc!” Dương Cơ Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, nàng đi vào bên trong động phủ tiến đến bàn đá ngồi xuống. Nàng đưa ánh mắt nhìn qua mặt bàn trước mắt, bỗng phát hiện bộ bàn trà này có chút kỳ lạ, từ hình dáng cho đến phẩm chất của nó.
“Đây là thứ kiểu dáng mới sao? Hừm… bình trà này được làm từ khoáng thạch gì đây sao nặng quá vậy.” Nàng cũng không xa lạ gì với bàn trà cả, cũng không phải nàng chưa sử dụng bao giờ, hồi khi còn bé nàng còn thường xuyên pha trà cho gia gia. Bất quá loại trà đó có chút đắng, nàng sau khi nếm thử liền không bao giờ động tới.
Thế nhưng nàng không phủ nhận loại trà đó lại có trợ giúp cho tu hành rất nhiều, cho dù vậy nàng cũng không quá ưa thích.
Nàng đưa tay cầm bình trà trên tay, bỗng đưa lên trên mũi ngửi. Chợt ánh mắt của nàng hơi sáng, nàng không uống trà nhưng không có nghĩa không hiểu trà, loại trà này chỉ ngửi qua một lần nàng liền biết nó có dễ uống hay không. Không giống với những hương vị các loại trà nàng từng pha, hương vị từ bình trà tỏa ra mang theo một cảm giác nhẹ nhàng sảng khoái.
Đúng vậy, không có hương vị đắng chát tỏa ra, hơn nữa còn có chút hương thơm nhạt nhòa.