Nhất Vô Niệm lập tức nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường.
Không chút do dự, hắn liền lên tiếng nói: “Sư bá, Vô Niệm lần này đến đây là muốn mượn một ít điển tịch liên quan tới đại lục. Cụ thể là một số điển tịch về thiên tài địa bảo, chăm sóc linh sủng cùng với những điển tịch về kiếm đạo.”
Nói xong hắn còn bổ sung: “Sư tôn sợ Vô Niệm ở bên trong Trấn U Minh quá nhàm chán, muốn Vô Niệm tìm hiểu một chút những điển tịch, vừa có thể nâng cao tâm cảnh vừa có thêm nhiều kiến thức.”
Dương Thanh nghe xong mấy lời của Nhất Vô Niệm một tay sờ cằm của mình, trong lòng thầm nghĩ Lăng Không sư đệ mới chỉ thu đệ tử lần đầu, không ngờ đã suy xét nhiều khía cạnh như vậy. Như vậy cũng tốt, đứa nhỏ này thiên tư mặc dù yếu một chút nhưng tâm cảnh lại mạnh, cộng thêm tài nguyên của tông môn không sợ không giúp hắn đột phá được Nguyên Anh…
“Lăng Không sư đệ đã suy xét chu toàn như vậy ta cũng không có gì phản đối, vốn ta còn muốn tặng tiểu tử ngươi chút thuật pháp mạnh mẽ nhưng nghĩ lại cảm thấy mình suy xét chưa chu toàn. Hây… vẫn là sư tôn của ngươi dạy bảo đệ tử tốt.”
Dương Thanh đối với Nhất Vô Niệm cảm khái, sau đó cười tươi nói: “Được rồi, ngươi chờ ở đây để ta chọn lựa giúp ngươi.”
“Vô Niệm đa tạ sư bá đã chiếu cố!” Nhất Vô Niệm đối với Dương Thanh chắp hai tay cảm tạ.
Dương Thanh rời đi Nhất Vô Niệm đứng ở bên ngoài trông ngóng chờ đợi, vừa rồi hai người họ nói chuyện đều đã bị sư bá tạo kết giới bởi vậy không ai nghe được. Điều này làm hắn càng có thiện cảm với vị sư bá tiện nghi này.
Không chỉ Nhất Vô Niệm không muốn để ai chú ý tới mình, Dương Thanh cũng không có muốn ai biết đến Trấn U Minh. Nơi đó là một nơi rất ít đệ tử biết được, có thể nói chỉ có đệ tử nồng cốt của tông môn hoặc địa vị cực cao mới biết được thông tin về nơi đó.
Trong lúc hắn còn đang chờ Dương Thanh sư bá trở lại thì có hai đệ tử đi vào Tàng Kinh Các, đây là một nam một nữ. Nam tử đi đằng sau thiếu nữ, hắn hơi nhìn qua thiếu nữ đi phía trước, nói sao nhỉ? Cũng là một vị có dung nhan không tệ, đó là đánh giá ban đầu của hắn dành cho thiếu nữ.
Ngược lại thì hắn càng để ý nam tử đi đằng sau hơn, người này từ khí chất hay tướng mạo đều tỏa ra rất tự nhiên. Nói sao đây? Người này giống như một thanh bảo kiếm chưa ra khỏi vỏ vậy, dù là như vậy hắn cũng cảm thấy áp lực.
Hắn vậy mà cảm nhận được áp lực?
Người này tu vi đã vượt qua Trúc Cơ Kỳ rồi, rất có thể là một vị Kim Đan Kỳ.
Nhất Vô Niệm không dám chú ý hai người quá nhiều, cũng không muốn xảy ra xung đột với đối phương liền lui lại về sau.
Nhưng hắn không gây chuyện không có nghĩa là không có người sẽ không thích gấy rối.
“Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì? Bộ chưa thấy ai xinh đẹp như ta vậy hả? Nhìn nữa cẩn thận ta móc mắt ngươi ra đó biết chưa!”
Dương Cơ Nguyệt hai tay chống ở eo đối với Nhất Vô Niệm cao giọng nói chuyện, còn không quên trừng mắt đẹp với hắn.
Ngươi nhìn thấy ta chằm chằm ngươi bao giờ? Rõ ràng là ta mới nhìn thoáng qua một cái, còn lại nhìn nam tử phía sau lưng ngươi vài lần, ngươi nổi bão cái gì. Đây là những gì trong lòng Nhấ Vô Niệm đang nghĩ.
Nhưng hắn biết một đạo lý tranh cãi với nữ tử thì người chịu thiệt chỉ có bản thân mình mà thôi. Nghĩ vậy, trong lòng hắn có chút bất đắc dĩ, cô nàng này rốt cuộc là bị sao vậy? Hắn đã điệu thấp như vậy rồi mà cô nàng còn có thể tìm hắn gây phiền phức.
Điệu thấp khó như vậy sao…
Hắn đâu nào biết được trong lòng Dương Cơ Nguyệt lúc này cũng đang rất khó chịu với hắn, nàng đang phê phán Nhất Vô Niệm có bệnh. Mỹ nữ thì ngươi không nhìn vậy mà nhất định cứ nhìn… ca ca của ta.
Nghĩ tới đây, trong lòng của nàng không hiểu cảm giác có chút gì đó lành lạnh, không lẽ…
Ngay khi cả hai người còn đang suy nghĩ vấn đề càng trở lên phức tạp thì nam tử phía sau cũng đã lên tiếng: “Cơ Nguyệt không được vô lễ.”
Quát một tiếng với thiếu nữ, nam tử mới nhìn qua Nhất Vô Niệm bày tỏ vẻ mặt xin lỗi: “Vị sư đệ này, muội muội ta có chút không hiểu chuyện mong sư đệ đừng để ở trong lòng. Rất xin lỗi sư đệ.”
Giọng nói nam tử trầm thấp, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ bất đắc dĩ cười khổ chắp chắp hai tay với Nhất Vô Niệm.
“A… Sư huynh quá khách sáo rồi. Hiểu nhầm mà thôi… Ha ha” Nhất Vô Niệm cảm ơn gã còn không hết ấy chứ, nào có bất mãn gì. Thiếu nữ mới lớn tâm tình có chút nóng nảy là chuyện bình thường hắn hiểu mà.
Nhìn vẻ mặt của hắn Dương Cơ Nguyệt còn muốn nói gì thì bị ca ca trừng mắt, nàng đành phải bĩu môi quay đầu sang hướng khác chẳng buồn nói chuyện.
“Sư đệ thật là sảng khoái, ta người này rất kết giao với người như sư đệ. Ta tự giới thiệu một chút, ta là Dương Cơ Tử. Bên cạnh chính là muội muội của ta, Dương Cơ Nguyệt. Không biết sư đệ…” Từ giọng nói của nam tử liền biết y thật lòng muốn kết giao. Điều này làm cho Nhất Vô Niệm khó xử.
Hắn đánh giá đôi huynh muội này rất không đơn giản, từ ngày có hệ thống ánh mắt của hắn cũng không còn nông cạn như trước đó nữa. Nhìn qua y phục liền biết đây là một bộ pháp khí chất lượng cao rồi, người như vậy liền rất có thể nắm giũ địa vị cao.
Kết giao với người như vậy sẽ rất phức tạp.
Nếu như chỉ có nam tử này thì cũng thôi đi, hắn có thể suy xét một chút không có bao nhiêu vấn đề. Nhưng mà có cả thiếu nữ bên cạnh nữa thì có vẻ không ổn lắm. Cô nàng này vừa nghe ca ca nói vậy, ánh mắt như muốn trợn lên cạnh cáo Nhất Vô Niệm.
Coi bộ nếu hắn thật sự kết giao thì rất có thể sẽ bị cô nàng này ghi thù, mà bị nữ tử ghi thù thì rất khó giải quyết. Hắn còn nhớ Tam Lãng từng nói, “Thà đắc tội tiểu nhân còn hơn bị nữ tử ghi hận!”
Mặc dù hồi đó hắn chưa hiểu lắm, nhưng nhìn nét mặt cùng giọng điệu của Tam Lãng liền biết hẳn rất nghiêm trọng. Lần này rốt cuộc cũng có thể cảm nhận được đôi điều, cứ nhìn ánh mắt của cô nàng trước mặt như muốn đánh cho hắn một trận liền biết. Nhìn vẻ mặt biến đổi một hồi của Nhất Vô Niệm làm cho Dương Cơ Tử kinh ngạc, không lẽ vị sư đệ này không biết hắn là ai ư?
Bên cạnh Dương Cơ Tử chính là Dương Cơ Nguyệt thì nở một nụ cười đắc thắng, nàng khẽ nũng nịu với ca ca: “Tử ca, hắn đã không muốn kết giao với chúng ta hà tất ca cần gì phải cố chấp, có lẽ hắn cảm thấy ca ca không xứng để hắn kết giao.”
Vừa nói nàng vừa dùng ánh mắt trừng qua chỗ Nhất Vô Niệm.
Nàng mới trừng xong liền bị một cái cốc đầu, Dương Cơ Nguyệt kêu một tiếng “A” hai tay ôm đầu sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ca ca với vẻ mặt ủy khuất.
Dương Cơ Tử trừng mắt với muội muội, giọng nói nghiêm khắc: “Muội học được thói uy hiếp người khác từ bao giờ đấy hả? Có tin chút nữa ta tố cáo muội cho gia gia không?”
Nghe ca ca nhắc tới gia gia Dương Cơ Nguyệt không những không sợ còn làm mặt quỷ với hắn, hai tay ôm trước ngực nói như đinh đóng cột: “Gia gia thương nhất chính là muội, ca có đi tố cáo cũng thế cả thôi!”
Nhất Vô Niệm đang muốn nói gì đó thì âm thanh của Dương Thanh đã truyền tới: “Vô Niệm, ta đã tìm được cho tiểu tử ngươi một vài cuốn điển tịch bổ ích, mau đến đây xem có phải thứ ngươi cần hay không?”