Chậm rãi, từng luồng kiếm khí trên người hắn tan biến mất không thấy gì nữa, cả người của Nhất Vô Niệm lộ ra khí chất siêu phàm nhập thánh, huyền ảo vô cùng, không một chút nhiễm khói lửa nhân gian, giống như một vị kiếm tiên phong mang bất diệt.
Lúc này, hai mắt của Nhất Vô Niệm vẫn nhắm chặt, lẳng lặng như pho tượng đang đả tọa, cố gắng hoàn toàn lĩnh ngộ cỗ kiếm ý đang không ngừng sinh sôi kia. Giờ phút này trên Trấn U Minh đột ngột xuất hiện hai vị, trong đó có một vị nam tử nếu mà Nhất Vô Niệm nhìn thấy chắc chắn sẽ nhận ra, đó là tông chủ Huyền Đan Tông – Bối Thiên Lạc.
Bối Thiên Lạc chắp tay hành lễ đối với người bên cạnh, “Tông chủ đời thứ bốn mươi ba Bối Thiên Lạc gặp qua Nam Tà lão tổ.”
“Không cần đa lễ!” Nam Tà Vô Phong nhẹ nhàng khoát tay nói.
Sau đó, hắn nhìn Bối Thiên Lạc mỉm cười nói: “Thiên Lạc nhanh như vậy đã trở thành tông chủ rồi, năm tháng qua đi thật làm người ta hoài niệm.”
“Đúng vậy thưa lão tổ, Thiên Lạc lần cuối cùng gặp được người cũng là vào năm mười tuổi, sư tôn ngài ấy…” Bối Thiên Lạc nói chuyện, sau cùng thở dài một phen.
“Thiên ắt có mệnh, người ắt có số… Chuyện này ta cũng lấy làm tiếc, ngươi là đệ tử quan môn của hắn, ta biết hắn dành cả đời của mình để cống hiến cho tông môn. Nhưng mà… cần gì phải cố chấp như thế! Hây…” Nam Tà Vô Phong không nhịn được mà nói ra chuyện này, cuối cùng vẫn chỉ có biết thở dài tiếc nuối.
Sắc mặt của Bối Thiên Lạc vô cùng nghiêm túc nói: “Đa tạ lão tổ đã chỉ điểm, nhưng Thiên Lạc với tư cách là đệ tử quan môn của sư tôn không thể không để ý tới, trở thành tông chủ hoàn toàn là bản thân tự nguyện.”
“Được rồi, ta không nói lại ngươi. Hai sư đồ các ngươi ai cũng cứng đầu như nhau!” Nam Tà Vô Phong không nhịn được mà lắc đầu.
Bỏ qua Bối Thiên Lạc một bên, hắn đưa ánh mắt nhìn tới một nơi.
“Lão tổ lần này người tới đây là…” Bối Thiên Lạc chưa nói hết câu, thì một đạo độn quang đã xuất hiện trước mắt hai người họ.
“Lăng Không đời thứ năm mươi thủ hộ giả Trấn U Minh, tham kiến Nam Tà lão tổ!” Lăng Không đang bế quan thì phát hiện có hai luồng chân nguyên mạnh mẽ xuất hiện trong Trấn U Minh, lão lập tức độn quang đến nơi này. Vừa đến nơi thì phát hiện hai người này không phải ai khác chính là tông chủ cùng với Nam Tà Vô Phong lão tổ.
“Lăng Không gặp qua tông chủ!” Sau đó Lăng Không tiếp tục hành lễ đối với Bối Thiên Lạc.
Nam Tà Vô Phong đối với Lăng Không hành lẽ vội vàng khoát tay, “Không cần phải như vậy, ta đã nói nhiều lần rồi. Những người thủ hộ giả các ngươi dùng cả cuộc đời trông giữ nơi này, đáng được để chúng ta tôn kính, đây là lời tổ sư gia trước khi phi thăng thành tiên đã nhắc nhở. Về sau không được như vậy nữa.”
“Việc này… xin tuân theo sự chỉ dạy của lão tổ.” Lăng Không hơi cúi người nói.
Xong chào hỏi thì Lăng Không nghi hoặc hỏi hai người Nam Tà Vô Phong, “Lão tổ, tông chủ hai người các ngươi đến Trấn U Minh không biết…”
“Khụ khụ, thật là có chút xấu hổ. Sư thúc, lần trước ta quên mất không thông báo cho ngươi biết mười năm sau thì Thông Linh Bảo Tháp sẽ mở ra. Đến lúc đó, ngài nhắc nhở Vô Niệm sư đệ tham gia, chúng ta đã thống nhất sẽ ưu tiên hỗ trợ cho sư đệ có không gian phát triển tốt nhất.”
Hơi dừng lại một chút, Bối Thiên Lạc ngữ khí hết sức nghiêm túc nói: “Hơn nữa, Trấn U Minh chúng ta cũng có trách nhiệm bảo vệ. Truyền nhân của Trấn U Minh luôn được ưu tiên hàng đầu, tông môn sẽ hết sức trợ giúp hắn đạt tới cảnh giới Nguyên Anh. Về phần sau đó… phải trông cậy vào bản thân hắn thôi!”
Nghe vậy, trong lòng Lăng Không cũng rất cảm động, hắn không khỏi nhớ tới bản thân mình trước kia. Hồi đó, hắn cũng không phải là đệ tử của Huyền Đan Tông, vốn là một người bình thường được sinh ra ở trong một triều đại phàm nhân. Gia đình của hắn chỉ là một thương nhân tầm thường, cuộc sống cũng trải qua bình thường như những phàm nhân khác.
Lúc đó vẫn còn là thời đại chiến tranh, các cuộc chinh chiến cùng chiến đấu chống lại các triều đại lân cận diễn ra thường xuyên, dân chúng lầm than, nhà nhà đều khó gượng. Ngôi nhà nhỏ của hắn cũng bị sụp đổ trong cuộc chiến hỗn loạn đó. Không nhà không người thân, khi đó hắn mới chỉ vừa tròn mười hai tuổi, cuối cùng lưu lạc đầu đường trở thành một tên ăn mày.
Trong một lần trộm một cái bánh bao không cẩn thận bị tên chủ hàng bắt được đánh cho một trận, bị đánh cơ thể lại không đủ chất dinh dưỡng rất nhanh liền nằm dưới đường không dậy nổi. Trong giây phút đó, hắn nghĩ rằng sinh mệnh của bản thân sẽ kết thúc tại đây, trở thành một cái xác chết vì đói vì lạnh… giống như bao người khác.
Nhưng… trong khoảnh khắc bản thân một chân bước vào quỷ môn quan, đã có một cánh tay vươn ra kéo lấy hắn thoát khỏi đó. Đó là một vị lão giả tóc bạc phơ, ánh mắt hiền từ nhìn hắn, đó là ánh mắt rất giống trưởng bối nhìn hài tử nhà mình.
Sau đó, người kia nói muốn trở về nhà, hỏi hắn có muốn đi cùng không?
Giây phút đó, hắn đã khóc… khóc rất thương tâm, từng giọt nước mắt như giãi bày hết những cảm xúc chôn giấu bấy lâu nay.
Nơi đó chính là đây, Trấn U Minh.
Trấn U Minh là nhà của hắn, và vị lão giả đó sau này trở thành sư tôn của hắn. Thiên phú của sư tôn hắn rất mạnh lúc đó đã đạt tới ngưỡng cửa cực cao, nhưng… chỉ vì hắn mà người đã gác lại tu hành, toàn tâm toàn ý bồi dưỡng hắn. Và cho đến lúc hắn trở thành Nguyên Anh, cuối cùng Nguyên Anh đại viên mãn, đây là cực hạn của hắn mất rồi.
Bất cứ tài nguyên nào cũng không thể giúp cho hắn ngộ đạo hóa Hư trở thành Hư Thần, cuối cùng sư tôn vẫn là đau lòng rời đi tông môn, một thời gian sau trở về. Đó là mười năm về sau…
Ngày ấy, hắn còn nhớ rất rõ người từ nhẫn trữ vật cầm ra một đóa hoa đưa cho hắn, đóa hoa này tinh khiết còn tỏa ra những điểm sáng, mới chỉ cầm ra thôi mà cả Trấn U Minh liền trở lên rung động. Giây phút đó, hắn giống như một đứa trẻ nhìn thấy đồ chơi vậy, từ nét mặt cho đến nội tâm đều không kìm nén được sự hưng phấn.
“Tịnh Liên Căn”
Đây chính là tên của đóa hoa đó, sư tôn nói rằng có thể giúp cho hắn thanh lọc linh căn, giúp hắn tu hành bậc thanh cao hơn. Khi đó hắn còn hỏi sư tôn lai lịch của nó nhưng sư tôn chỉ lấp liếm cho qua, mà hắn lại cảm thấy sư tôn không gì không làm được cho nên không dò hỏi nữa.
Đợi đến khi hắn bế quan luyện hóa “Tịnh Liên Căn” xong, đồng thời cũng đột phá trở thành một vị Hư Thần, tam linh căn của hắn cũng trải qua thanh lọc trở thành đỉnh cấp linh căn. Mặc dù tu luyện không mạnh bằng đơn linh căn nhưng cũng không kém nhiều, tu hành vất vả nhưng chiến lực cùng cấp lại mạnh mẽ hơn nhiều lắm.
Khi đó hắn còn muốn đến chia vui cùng sư tôn, nhưng…
Người chờ đợi hắn bên ngoài không phải sư tôn mà là tông chủ đương nhiệm khi đó Tạ Thiên Ân, khi đó trong lòng của hắn đã có một cỗ dự cảm không lành. Tông chủ khi đó cũng chính là sư huynh của hắn nhìn hắn lắc đầu thở dài. Hắn còn nhớ câu nói đó suốt đời.
“Sư đệ chậm một bước rồi, sư thúc đã… tạo hóa!”
Vẻ bất ngờ, hoảng sợ cùng mờ mịt giống như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn còn cho rằng bản thân trong lúc độ kiếp hóa Hư đã bị những thứ không sạch bên trong Trấn U Minh sinh ra ảo giác. Hắn lắp bắp nói: “Sư huynh, ngươi… ngươi vừa… nói… gì ta nghe không hiểu?”
“Hây, ta biết chuyện này rất đột ngột đối với đệ nhưng ta nào dám nói sai điều này. Sư đệ, ngươi… bớt đau thương!” Tạ Thiên Ân ánh mắt thất lạc cuối cùng thở dài nói.
“Chuyện này rốt cuộc là sao? Mấy ngày trước đó sư tôn vẫn còn khỏe mạnh, ta không hề cảm nhận được chút sinh cơ hao tổn nào. Tại sao? Tại sao có thể như vậy được!” Lăng Không liên tục lắc đầu, hắn không tin. Hắn không tin…
Tạ Thiên Ân từ nhẫn trữ vật cầm ra một tấm linh phù đưa cho hắn, cuối cung vỗ vai Lăng Không nói: “Sư đệ cố gắng lên, ngày mai sư huynh lại đến thăm ngươi!”
Ánh mắt của Lăng Không mờ mịt nhìn tấm linh phù trong tay, không biết từ lúc nào đôi chân đã đi vào bên trong động phủ. Hắn hít sâu một hơi tay điểm một vệt sáng vào tấm linh phù, linh phù lập tức bay lên không trung hóa thành một đạo hư ảnh.
Vừa nhìn thấy hư ảnh Lăng Không đã khụy hai gối xuống mặt đất, ánh mắt nhìn không rời hư ảnh miệng cuối cùng cũng thốt ra: “Sư tôn!”
“Không nhi, khi con nhìn thấy ta lúc này cũng là lúc ta đã rời khỏi thế gian. Không cần phải tự trách bản thân, đây là điều mà vi sư tự nguyện muốn làm. Cuộc đời của ta cũng từ trẻ mồ côi mà có duyên với Trấn U Minh, ta cũng giống như con đều được sư tôn đem về nuôi. Nhà của ta cũng chính là Trấn U Minh, nơi đây không chỉ là nhà còn là nơi chúng ta thực hiện trách nhiệm. Điều này con phải nhớ!
Con luôn là niềm tự hào của ta, ta rất vui khi có con bầu bạn bên cạnh những ngày tháng đã qua. Ta tin tưởng giao Trấn U Minh cho com thủ hộ, Không nhi!”
“Sư tôn, con…A a a!” Lăng Không không nhịn được mà ngửa đầu gào thét.
…
“Sư thúc, sư thúc người sao vậy!” Bối Thiên Lạc nhìn Lăng Không sư thúc hai mắt đẫm ướt không khỏi lo lắng, vội vàng hô.
Lăng Không đang chìm vào hồi tưởng tâm thần bỗng nghe được có người gọi mình không khỏi giật mình tỉnh lại, phát hiện trước mặt là Bối Thiên Lạc còn đang không ngừng hỏi thăm. Lập tức phát hiện trên mặt dị dạng không khỏi giật mình, hít một hơi thật sâu trấn tĩnh lại, khuôn mặt cũng trở lại như lúc ban đầu.
Vốn muốn đáp lại Bối Thiên Lạc rằng không sao, thì đột ngột một luồng khí tức từ phía rất xa như cột chống trời xuất hiện.
“Đó là kiếm ý…” Bối Thiên Lạc giật mình hô to.
Lăng Không ánh mắt ngỡ ngàng nhìn về phía đó, nơi đấy là phương hướng động phủ của Niệm nhi. Lập tức trong lòng của lão không khỏi lo lắng, không để ý hai người Bối Thiên Lạc cùng Nam Tà Vô Phong mà độn quang đi về hướng đó.
“Khoan đã sư thúc... Ừm lão tổ. Ủa?” Bối Thiên Lạc nhìn Lăng Không sư thúc vội vàng như vậy lập tức nghĩ tới điều gì, vốn còn muốn quay sang bẩm báo cho Nam Tà lão tổ chợt phát hiện không thấy người đâu.
“Ta…” Bối Thiên Lạc thở dài bất đắc dĩ hóa ra mình mới là người chậm chạp nhất.
Rất nhanh hắn cũng độn quang tiến tới phía kiếm khí tung hoành kia.
Note: Chương này viết xúc động quá, đã cố gắng để truyền tải một cái cố sự trọn vẹn nhất. Cảm thấy ổn rất mong đề cử giúp tác!