“Sư thúc, chuyện của tiểu sư đệ ngài cũng không cần phải tự trách bản thân mình. Chuyện này cũng thuộc về trách nhiệm của ta, yêu ma tiềm nhập một thời gian rồi mà vẫn không phát hiện ra điều gì. Đây là trách nhiệm của ta, trách nhiệm tông chủ của Huyền Đan Tông. Ngài yên tâm vấn đề nguyền rủa chúng ta chắc chắn sẽ tìm ra cách phá giải.”
Nghe được lời của Bối Thiên Lạc, Lăng Không gật đầu nhưng trong lòng thì có chút thở dài. Huyền Đan Tông truyền thừa quá lâu, có những thời đại tông môn suy yếu đến mức tận cùng đã đánh mất đi rất nhiều điển tịch quý giá. Nhất là vấn đề liên quan tới Trấn U Minh, trong quá khứ đã có quãng thời gian chìm vào khủng hoảng bởi vì không tìm được truyền nhân.
Vấn đề liên quan tới nguyền rủa bọn họ cũng rất ít gặp phải, bởi vậy tư liệu về nguyền rủa đa làm cho Lăng Không mất ăn, mất ngủ trong một khoảng thời gian. Nhất Vô Niệm đối với Trấn U Minh rất quan trọng, dù phải trả giá thế nào Lăng Không cũng phải trừ bỏ nguyền rủa trên người của Nhất Vô Niệm. Cho dù, giống như sư tôn đi chăng nữa.
Lăng Không cũng nguyện ý.
Trầm ngâm một chút, Bối Thiên Lạc nói tiếp: “Vô Niệm sư đệ thiên phú cực kém, cho dù đã có công pháp thượng thừa cùng tài nguyên phong phú trợ giúp cũng rất khó khăn đột phá cấp độ cao. Bây giờ gặp phải chuyện này chỉ sợ sư đệ khó lòng bình tĩnh được, theo Thiên Lạc nghĩ, chúng ta cần phải đưa sư đệ tới một nơi nào đó trấn áp nguyền rủa trong một thời gian.”
Lăng Không nhìn qua phía Bối Thiên Lạc, đợi chờ hắn nói lời tiếp theo.
“Trấn U Minh có chút dị động, Thiên Lạc cho rằng để sư đệ tiếp tục ở trong đây có phần không ổn, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn. Tâm tính của sư đệ, Thiên Lạc cũng hiểu rõ một, hai thế nhưng với tình trạng của sư đệ chỉ sơ xẩy một chút…”
Bối Thiên Lạc nói xong, chờ đợi câu trả lời của Lăng Không.
Trầm ngâm một chút, Lăng Không mở miệng nói: “Tông chủ nói những lời này ta đều hiểu, thế nhưng… ta không yên tâm để Vô Niệm rời khỏi tông môn. Với tình trạng hiện tại của Vô Niệm, tông chủ cũng không phải không hiểu. Nhưng đây cũng là một ý kiến không tồi, để ta thử hỏi ý kiến của Vô Niệm chuyện này cũng không thể tự quyết được.”
Bối Thiên Lạc gật đầu, chuyện của Nhất Vô Niệm không phải chuyện nhỏ. Huyền Đan Tông cũng từng gặp phải chuyện này, đối mặt với truyền nhân Trấn U Minh xảy ra chuyện mang lại tổn thất không hề nhỏ. Bởi vậy mới nói, truyền nhân của Trấn U Minh cơ bản đều rất ít ra bên ngoài, một khi xảy ra chuyện sẽ mang tới ảnh hưởng không nhỏ tới Trấn U Minh nói riêng và Huyền Đan Tông nói chung.
Truyền nhân của Trấn U Minh còn được gọi là thủ hộ giả, nhiệm vụ tự nhiên không chỉ đơn giản quét dọn Trấn U Minh như thế.
Mà phải chịu trách nhiệm trông coi Trấn U Minh, thậm chí khi Trấn U Minh xảy ra bạo động vượt quá mức bình thường, thủ hộ giả có thể phải đánh đổi sinh mệnh để trấn áp yêu ma. Bên dưới đáy vực này chính là thông đạo Minh giới, tồn tại vô số chủng tộc mạnh mẽ cùng quỷ dị. Một khi Trấn U Minh thất thủ, Thất Nguyệt đại lục không biết sẽ trở nên như thế nào.
“Minh giới càng lúc càng bạo động, chẳng mấy chốc liền muốn đột phá thông đạo U Minh đi đến đại lục!” Lăng Không trầm trọng nói chuyện.
Bối Thiên Lạc cũng gật đầu đồng ý việc này, mấy năm nay Trấn U Minh bạo động không thường xuyên nhưng mỗi khi bạo động lại vô cùng kịch liệt. Đám cao tầng Huyền Đan Tông không ít lần củng cố phong ấn U Minh bất quá lần này dị độn có chút mạnh. Thế nhưng đám người Huyền Đan Tông cũng yên tâm phần nào khi mà đồng minh của bọn họ đã cử người đến kiểm tra tình trạng Trấn U Minh.
Từ nhẫn trữ vật Bối Thiên Lạc cầm ra một đồ vật đưa cho Lăng Không, giải thích: “Đây là đồ vật mà thần nữ Bắc Tộc cầm tới. Sư thúc, có nó Trấn U Minh có thể trấn áp được thêm hơn ba mươi năm nữa. Đợi một thời gian nữa người của Bắc Tộc tới đây, như vậy chúng ta lại bổ sung một đợt gia cố phong ấn. Đến lúc đó cũng có thêm thời gian bồi dưỡng truyền nhân Trấn U Minh trưởng thành.”
“Tốt!” Lăng Không đối với việc này cũng có phần mong chờ. Bắc Tộc không phải một thế lực trên bề mặt đại lục, thời gian Bắc Tộc xuất hiện cũng xa xa trước Huyền Đan Tông thành lập. Là một thế lực cổ đại trường tồn qua nhiều kỷ nguyên, cường giả xuất hiện vô số. Đặc biệt kỷ nguyên gần nhất bên trong Bắc Tộc có một vị hoành không xuất thế đi ra …
Mặc dù vẫn đang suy nghĩ nhưng mà Lăng Không cũng không có chậm trễ chút nào, một tay điểm vào vật mà Bối Thiên Lạc đưa chỉ thấy một tấm phù lục bay lên hóa thành điểm sáng, dưới thao túng của Lăng Không những điểm sáng hóa thành mấy đạo hư ảnh đồ án.
“Phong!”
“Lôi!”
“Tỏa!”
Ba chữ được Lăng Không thao túng nhanh chóng đánh vào mặt phong ấn của thông đạo, ba màu khác biệt mang theo ba chữ dán vào phong ấn thông đạo, một lực lượng nhanh chóng lan tỏa phong ấn, những dị động vốn đang kích liệt dần dần trở nên tĩnh lặng.
Hai người Lăng Không cùng Bối Thiên Lạc cũng thở phào nhìn về phía thông đạo U Minh, nơi đó đã trở về trạng thái bình thường.
“Sư thúc, chuyện ở đây tạm thời cũng đã ổn định ta phải trở về tông môn xử lý một chút việc, có gì ngài hãy thông báo cho ta.”
Nói xong, thân ảnh của Bối Thiên Lạc cũng trở nên mơ hồ, coi bộ đã rời khỏi nơi đây.
Về phần Lăng Không, dù U Minh đã tạm thời bị trấn áp nhưng lão cũng không có ý định nhanh chóng trở về, dù sao Trấn U Minh mới vừa ổn định lại cũng cần phải có người trông coi cẩn thận.
…
Trấn U Minh mặc dù đã ổn định lại rồi thế những ma khí tỏa ra vẫn vô cùng nồng đậm, Nhất Vô Niệm hơi nhíu mày nhìn về phía vực sâu. Nơi đó chính là thông đạo U Minh, hiện tại sư tôn vẫn đang trấn giữ tại đó. Vốn dĩ hắn còn muốn qua đó một chuyện thế nhưng Tử Tuyết Lam đã nhắc nhở hắn không được tự ý đi qua bên đó, đây cũng là lệnh của sư tôn.
Nhất Vô Niệm mặc dù đối với bên đó rất tò mò nhưng vẫn hiểu được nặng nhẹ, lời sư tôn nói ra hắn không thể không nghe. Lần này ma khí bạo động khác hoàn toàn so với trước đó, dù hắn không muốn để ý cũng khó khăn. Mà lần này, ma khí vô cùng bạo động dường như muốn đột phá gông xiềng chạy ra khỏi thông đạo, điều này để Nhất Vô Niệm có chút bận tâm.
“Lần này ma khí có chút bạo động không biết bên đó thế nào rồi.” Nhất Vô Niệm đưa ánh mắt nhìn về phía vực sâu đằng xa nhíu mày nói nhỏ.
Mặc dù chỗ này cách nơi đó tương đối xa thế nhưng hắn vẫn cảm nhận được khí tức yêu ma từ bên trong thông đạo tỏa ra. Khí tức này không còn xa lạ gì nữa, vừa mới đó hắn còn đối mặt với một tên yêu ma cường đại hắn làm sao có thể quên được cảm giác này.
Hiện tại, toàn bộ Trấn U Minh đều bị bao phủ bởi ma khí.
Thậm chí, bên trong đây đã bao phủ một tầng ma vụ nồng đậm.
Nhất Vô Niệm biết bản thân lo lắng cũng chẳng giải quyết được điều gì, những việc này tương lai sẽ do hắn gánh vác, hắn không sợ điều này. Hắn chỉ sợ bản thân không có đủ năng lực để bảo vệ Trấn U Minh, bảo vệ nơi được hắn coi là nhà.
Sợ làm cô phụ sự kỳ vọng của sư tôn!