Người này mặc dù hắn chưa tiếp xúc nhiều nhưng cũng có thể nhìn ra một vài điểm. Ít nhất trong mắt hắn tên này thật không có điểm cộng nào, dù sao Dương Cơ Nguyệt trên danh nghĩa vẫn là sư điệt của hắn, hắn cũng có trách nhiệm bảo đảm nàng an toàn.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn không muốn đi cùng nàng.
Ngươi nổi bật như vậy ta làm sao điệu thấp được, giống như bây giờ vậy. Hắn dù có muốn tàn hình người ta cũng sẽ nhìn thấy, có thể nguyên nhân không là bởi vì hắn.
Nhưng dù sao vẫn khiến cho hắn lộ diện, bị chú ý.
Bất quá dù sao vẫn đang ở bên ngoài tông môn, không thể làm bạn cũng không thể để đối phương trở thành kẻ thù được.
Nhất Vô Niệm gạt mấy suy nghĩ này qua một bên hơi khác sáo nói với Nguyên Diệc: “Tại hạ Nhất Vô Niệm, đệ tử Huyền Đan Tông. Đây là sư muội của ta Dương Cơ Nguyệt.”
Mấy điều này cũng không có gì phải che giấu, dù sao ở đây ai cũng biết điều đó cả. Hắn không nói thì cũng có người khác nói, đến khi đó sự việc càng thêm hỏng bét.
Nguyên Diệc rất hài lòng với câu trả lời của đối phương, bỗng trong đâu y lặp lại câu nói của Nhất Vô Niệm vẻ mặt lập hơi khựng lại.
“Hai vị là đệ tử Huyền Đan Tông?” Nguyên Diệc không tin tưởng hỏi lại một câu.
Không biết vì sao y hỏi lại bất quá hắn cũng không có để ý nhiều, gật đầu đáp: “Đúng vậy! Nguyên huynh có việc gì sao?”
“A… Không có gì. Đúng rồi, hai vị lần này tới đây có việc gì sao?”
Nhất Vô Niệm chưa kịp trả lời thì Dương Cơ Nguyên bên cạnh đã lên tiếng: “Đây là phạm vi thuộc Huyền Đan Tông, chúng ta làm việc gì cũng phải thông báo cho ngươi một tiếng sao.”
Bị Dương Cơ Nguyệt không chút nể mặt lạnh giọng khinh bỉ, Nguyên Diệc không những không tức giận mà trên mặt còn mang theo vẻ ấy náy:
“Là tại hạ nhiều chuyện, mong Cơ Nguyệt cô nương thứ lỗi.”
“Hừ!” Dương Cơ Nguyệt hơi bĩu môi nhưng cũng không nói thêm câu nào nữa.
Đến lúc này Lâm Vô Hải không thể không lên tiếng được: “Không biết hai vị lần này đến Lâm gia có gì dặn dò?”
“Ta phụ trách tông môn đến khảo sát hầm mỏ linh thạch nơi đây. Vừa đến đã phát hiện nơi đây có vấn đề, ta dự tính sẽ phân chia lại ba mỏ khai thác linh thạch. Ngươi có ý kiến gì không?”
Lâm Vô Hải mặc dù cũng hơi đoán ra ý đồ của bọn họ khi đến đây, bất quá Dương Cơ Nguyệt trực tiếp nói như vậy thì vượt qua dự tính của lão.
Mặc dù không biết địa vị của Dương Cơ Nguyệt bên trong Huyền Đan Tông mạnh thế nào, nhưng dám đến đây lớn lối chắc chắn cũng phải là đệ tử nội môn. Nghĩ tới đây lão cắn răng nói:
“Tha thứ cho Lâm mỗ hỏi một câu, Dương cô nương có thể đại biểu cho Huyền Đan Tông không? Sản lượng mỏ linh thạch thời gian gian giao nộp cũng đã ấn định. Nếu giờ làm theo như ý của cô nương Trần gia liệu có đủ nhân thủ để khai thác linh thạch và giao nộp đúng thời hạn.”
“Việc này…” Dương Cơ Nguyệt hơi chần chừ đáp, đi qua hầm mỏ của Trần gia nàng cũng biết đệ tử của Trần gia tạo ngộ dưới móng vuốt Yêu Lang không ít. Nàng mặc dù có quyền hạn một chút, nhưng cũng không thể để mấy người trong tông môn bàn tán được.
Thấy vẻ mặt của nàng hơi chần chừ khóe miệng Lâm Vô Hải hơi nhếch lên một chút, trong lòng lão thầm nghĩ vẫn còn xanh và non lắm. Cảm thấy cần phải giáng thêm một cú chí mạng nữa, Lâm Vô Hối nghiêm túc nói:
“Dương cô nương chắc hẳn tu luyện ở bên trong tông môn nên chưa hiểu rõ chuyện bên ngoài, ta khuyên cô nương đừng để những kẻ khác lợi dụng.”
Nhất Vô Niệm nghe thấy lời này của lão lập tức ôm trán, trong lòng thầm kều không ổn. Quả nhiên sắc mặt của Dương Cơ Nguyệt trầm xuống, ánh mắt hiện lên một tia khó chịu cùng bất mãn. Nàng chỉ tay vào Trần Khương nói:
“Ngươi có làm được không? Trần gia của ngươi có phụ trách nổi mỏ linh thạch hay không?”
Hai phu thê Trần Khương đang trao đổi ánh mắt với nhau, đột nhiên bị tiếng quát của Dương Cơ Nhất giật nảy mình. Trần Khương lắp bắp nói: “Dương đại nhân, việc này… Trần gia sẽ làm hết sức.”
Dương Cơ Nguyệt trừng mắt một cái, lạnh giọng nói: “Cái gì mà cố hết sức, phải làm bằng được. Nếu không ta san bằng Trần gia.”
Nói xong mặc kệ sắc mặt của đôi phu thê Trần Khương, ánh mắt trực tiếp nhìn vào Lâm Vô Hối nói một giọng chắc nịch: “Có việc gì Dương Cơ Nguyệt ta chịu trách nhiệm. Ngươi có ý kiến gì khác nữa không?”
Lâm Vô Hối đứng chết lặng tại chỗ, lão khó khăn nói ra một câu: “Không có!”
Bây giờ lão chỉ muốn vả một phát vào miệng của mình, cái tật nói lắm này, giờ thì tốt rồi làm cô nàng này trực tiếp nổi điên, hầm mỏ linh thạch phải chia lại như ban đầu. Bất quá lão cũng chỉ khó chịu một vài giây, sau đó chợt cảm thấy đây cũng chưa chắc là chuyện xấu. Nếu đúng như lời nàng nói ra, chỉ cần Trần gia chậm tiến độ.
Vậy thì…
Nghĩ tới đây lão còn cảm thấy việc này là chuyện tốt.
Đứng ở một bên quan sát từ đầu tới cuối, Nguyên Diệc bày tỏ bản thân đã đánh giá thấp độ điên của cô nàng này. Nghĩ thầm cô nàng này cũng thật dễ bị dắt mũi, bất quá hắn thích, như vậy chẳng phải y càng có cơ hội thu Dương Cơ Nguyệt vào tay. Đến lúc đó… hắc hắc!
Lấy lại tinh thần Nguyên Diệc phát hiện bên trong căn phòng đá chỉ còn mỗi Lâm lão gia tử, y nhíu mày, thầm nghĩ bản thân đã quá chú tâm vào suy nghĩ mà bỏ lỡ cơ hội chào hỏi đối với Dương Cơ Nguyệt rồi. Bất quá không sao, y đã nắm được một chút tính tình của cô nàng này rồi, chỉ cần có cơ hội y liền có thể…
“Lâm lão gia, đồ vật Lâm sư muội nhờ ta đều đã đưa cho ngài. Nguyên Diệc có chút việc về trước, mong ngài thông cảm cho vãn bối. Chuyện vừa rồi thật sự không thuộc phạm vi của Thái Cực Tông, ta cũng không có cách nào. Nhưng ngài yên tâm, nếu như có chuyện gì thì cứ nói cho ta biết, dù không có sự can thiệp của Thái Cực Tông thì Nguyên gia chúng ta cũng không phải dễ trêu chọc.”
Nguyên Diệc cũng không còn hứng thú tại đây nữa, vốn lần này được sự nhờ vả của tiểu sư muội cho nên y mới ghé qua đây. Đúng vậy tiểu sư muội trong lời của y chính là tôn nữ của Lâm Vô Hối, mà y đang trong quá trình theo đuổi Lâm Tuyết Ngọc cho nên cũng coi như có lòng. Nào ngờ lần này trở về đây lại gặp một cô nàng cực phẩm khác, xét về nhan sắc còn vượt trội hơn cả tiểu sư muội.
Về phần vóc dáng… hắc hắc!
“Không sao, không sao! Có lời này của Nguyên công tử Lâm gia chúng ta còn sợ ai được nữa, đa tạ công tử chiếu cố. Về sau Tuyết Ngọc phải nhờ Nguyên công tử chăm sóc rồi.” Lâm Vô Hối đối với việc dựa hơi vào tôn nữ không có một chút cảm giác áy náy nào. Lão cho rằng tôn nữ gặp được Nguyên Diệc đã là điều rất may mắn rồi, còn được đối phương chú ý tới, vậy quá xứng đôi.
Lão mừng còn chưa hết nói gì tới việc phản đối, nói chung trong suy nghĩ của lão tôn nữ dù có muốn ở bên Nguyên Diệc hay không lão không để ý chút nào. Chỉ cần Nguyên Diệc có ý muốn kết đạo lữ với tôn nữ Lâm Tuyết Ngọc là được rồi.