Hứa Nghị giống như nhớ lại chuyện xưa nói tới đây liền ngừng lại, bất quá rất nhanh hắn đã lấy lại tinh thần khẽ nói tiếp:
“Bạch Cửu Dương trời sinh nắm giữ thể chất siêu phàm, nghe nói đó là một loại thể chất phật pháp rất cao cường có thể tranh phong cùng các loại thể chất khác. Về phần cụ thể đó là loại thể chất nào thì ta cũng không rõ ràng, Bạch Cửu Dương nắm giữ thể chất liên quan tới phật pháp khiến cho các vị cao tầng trong tự chúng ta coi trọng, ngay cả một vị đại sư đức cao vọng trọng còn lên tiếng muốn thu hắn làm đệ tử.
Có thể nói thời điểm đó Bạch Cửu Dương phong quang vô tận, chú mục sẽ trở thành người dẫn đầu của thế hệ trẻ Thiên Phương Tự. Nhưng người tính không bằng trời tính, trong một lần lịch luyện hồng trần Bạch Cửu Dương tạo ngộ phải đám ma đạo.”
“Sau đó thì sao?” Nhất Vô Niệm thấy đối phương ngập ngừng không nói tiếp, không nhịn được bèn lên tiếng hỏi.
Thở ra một hơi, Hứa Nghị lắc đầu than: “Đây là vết nhơ của Thiên Phương Tự.”
Lần này Nhất Vô Niệm không còn thúc giục Hứa Nghị nữa mà chỉ lẳng lặng chờ đối phương nói tiếp. Qua một lúc, Hứa Nghị cười khổ nói:
“Bạch Cửu Dương trở thành đệ tử được coi trọng nhất của Thiên Phương Tự, đương nhiên sẽ được truyền thụ công pháp cùng lý tưởng của phật môn. Bởi vậy đối mặt với đám ma đạo cơ bản không chút nương tay, vừa động thủ nơi đó huyết quang đầy trời. Đối với việc này các đại sư bên trong Thiên Phương Tự đều không có dị nghị gì, bất quá đây cũng là sai lầm!”
“Sai lầm?” Nghe Hứa Nghị nói tới đây Nhất Vô Niệm không hiểu, không phải là ma đạo hay sao, xét về khía cạnh nào đó ma đạo thực sự rất tà ác. Những chuyện bọn họ làm cơ bản không chuyện nào tốt đẹp, giết người cướp của, hấp thu hồn phách, hiến tế sinh linh cùng muôn vàn các hành động ác độc.
Ngay cả Ninh Tiểu Bạch đứng ở bên cạnh cũng đưa ánh mắt chăm chú nhìn Hứa Nghị muốn biết câu chuyện tiếp theo sẽ như thế nào. Mặc dù nàng cũng có nghe qua cái tên “Bạch Cửu Dương” nhưng không hề biết chi tiết mọi chuyện, nay được Hứa Nghị kể cho bèn không khỏi chăm chú lắng nghe.
“Đúng vậy, đây chính là khởi đầu cho một chuỗi sai lầm tiếp theo!”
Khuôn mặt Hứa Nghị mang theo chút ưu phiền nhìn về khoảng không.
“Bạch Cửu Dương càng về sau càng trở nên khó kiểm soát, mỗi khi gặp ma đạo hay bất cứ tu sĩ hoặc phàm nhân có hành vi tàn ác hoặc xấu đều sẽ ra tay ngược sát, dần dần ngay cả những việc coi như có thể bỏ qua cũng khiến cho hắn xuống tay tàn nhẫn được. Ngay từ thời điểm đó, các cao tầng Thiên Phương Tự chúng ta đã phát giác ra điều không ổn muốn trấn áp Bạch Cửu Dương thì dị biến xảy ra.”
“Chẳng lẽ đó là…” Ninh Tiểu Bạch nghĩ tới điều gì hai mắt trừng to ngập ngừng nhìn về phía Hứa Nghị.
Hứa Nghị bình tĩnh gật đầu với nàng một cái.
Thấy Hứa Nghị gật đầu sắc mặt Ninh Tiểu Bạch không khỏi đại biến, tâm tình cũng khó tránh khỏi rối loạn. Mà người ngoài cuộc – Nhất Vô Niệm thì lại chẳng hiểu chuyện gì bởi vậy cũng vô cùng bất đắc dĩ nhìn hai người. Bất quá không để hắn chờ đợi lâu, Ninh Tiểu Bạch đã lên tiếng, nội dung không đầu không đuôi khiến cho hắn hơi khó hiểu nhưng từ âm thanh của nàng, hắn cảm nhận được tâm tình của tiểu ni cô đây có chút khó chịu cùng phận nộ:
“Hóa ra là hắn, chính là do hắn đã khiến cho Khương sư tỷ ngã xuống. Nếu không phải hắn nhập ma khiến cho toàn bộ Thiên Phương Tự náo loạn, hại chết Khương sư tỷ…”
“Ninh Tiểu Bạch!”
Hứa Nghị mở miệng quát một tiếng nhẹ, bên cạnh – Ninh Tiểu Bạch đang hơi mất bình tĩnh không khỏi chấn động toàn thân, ngay tức khắc trán của nàng ướt đẫm mồ hôi. Mất vài giây mới tĩnh tâm lại được, sau đó Ninh Tiểu Bạch quay qua Hứa Nghị chắp tay cảm tạ cúi đầu không dám nhìn trực tiếp hắn.
“Đây là…” Đối với hành động của Ninh Tiểu Bạch trong lòng Nhất Vô Niệm đã có chút suy đoán nhưng vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện, hắn đợi Ninh Tiểu Bạch bình tĩnh lại mới lên tiếng nhìn Hứa Nghị hỏi.
“Để Nhất thí chủ chê cười rồi, việc này vốn cũng không phải bí mật gì cả nói cho thí chủ biết cũng không sao.
Ngay khi Bạch Cửu Dương có giấu hiệu nhập ma mấy vị đại sư đã ra tay trấn áp hắn, kết quả đối phương không ngờ có con bài ẩn giấu đánh trọng thương mấy vị đại sư bỏ chạy. Việc này đã kinh động đến Luật giả của phật tự, Luật Giả ra tay há có thể dễ dàng bỏ qua cho Bạch Cửu Dương.
Không ngoài ý muốn Bạch Cửu Dương nhanh chóng bị bắt lại, thế nhưng chưa kịp làm gì hắn thì đã xảy ra chuyện. Ngày đó một vị nữ tử mặc bộ trường bào màu đen lộng lẫy xuất hiện tại Thiên Phương Tự, ngay khi xuất hiện không nói một lời liền động thủ.
Ma đạo cùng phật môn cơ bản chính là không ưa nhau, một khi động thủ há lại lưu tình. Bất quá các vị cao tầng của phật tự chúng ta có chút xem thường nữ tử này, một tay của nàng liền đánh ra thuật pháp khiến cho toàn bộ phật tự lâm vào khốn đốn. Cũng may cuối cùng có Khổ Hạnh Tăng của phật tự bấy lâu nay ẩn tu ra tay mới đánh lui được nữ tử, hai người bọn họ đại chiến mấy ngày mấy đêm cuối cùng vẫn là phật tự chúng ta rơi vào yếu thế.
Bạch Cửu Dương không ngờ chính là mục đích của nữ tử này đến đây, khi đó bên trong phật tự phật tử chết vô số, máu chảy thành sông nào còn bộ dáng tĩnh lặng thường ngày của Thiên Phương Tự. Cũng từ đó, cái tên Bạch Cửu Dương đã trở thành cấm kỵ của Thiên Phương Tự chúng ta, không ai được nhắc tới cái tên này.”
Nói xong, Hứa Nghị chắp hai tay trước ngực miệng hơi lẩm bẩm: “A di đà phật!”
Nhất Vô Niệm từ đầu đã chăm chú lắng nghe, đối với lời Hứa Nghị chia sẽ không bỏ sót một từ nào. Sau khi nghe xong, trong lòng Nhất Vô Niệm cũng có một chút đồng cảm với cảnh ngộ của Thiên Phương Tự. Lần này, hắn đi quá vội vàng cơ bản không tra ra được sự kiện vang dội này, bất quá nghĩ lại thì có tra cũng khó lòng tìm ra. Dù sao…
Đây là một chuyện không mấy đáng tuyên dương, hắn không cho rằng Thiên Phương Tự lại mặc cho mọi người đàm tiếu.
Đúng như Nhất Vô Niệm suy đoán, chuyện này đối với Thiên Phương Tự mà nói giống như một cái tát vả thẳng vào mặt bọn họ. Một vị phật tử có cơ hội sẽ trở thành người đứng đầu của Thiên Phương Tự lại nhập ma, hơn nữa điều đáng nói còn bị ma đạo cướp người ngay bên trong phật tự.
Nói thử mà xem, có phải quá mất mặt hay không?
Uy vọng của phật tự cũng giảm xuống đáng kể, vì sao? Còn không phải đến cả đệ tử của phật tự cũng không quản nổi há lại có thể chống lại yêu ma, ma đạo. Vốn bước vào phật môn đã đối mặt với nhiều thách thức, nay phật môn còn không thể đánh lại ma đạo thì sao có thể dẫn dắt phật tử chống lại yêu ma.
Làm sao phục chúng!
Đã vậy chẳng thà trở thành một vị tu chân giả còn hơn, vừa tự do, tự tại.
Ngay khi hắn còn đang suy nghĩ mấy vấn đề này, đột nhiên trong đầu của hắn truyền tới một âm thanh:
“Tiểu tử, nếu như ta không đoán nhầm mà nói. Kẻ vừa giao thủ với người sở hữu thể chất Ma Phật!”
Nghe được âm thanh của con rùa truyền âm, con ngươi của Nhất Vô Niệm hơi thoáng qua vẻ kinh ngạc. Dẫu biết trong đại lục có rất nhiều thể chất kỳ lạ không trói buộc nhưng hắn cũng rõ ràng một chuyện, những thể chất có thuộc tính trái ngược thật sự rất hiếm gặp. Nói chính xác thì người sở hữu những thể chất đại loại như vậy sống không quá hai mươi.
Những thể chất này cần có riêng công pháp để tu hành nếu không chỉ sợ thân tử đạo tiêu, một ngày nào đó liền chết bất đắc kỳ tử.
Nếu lời của Lão Quy là đúng, vậy thì kẻ này có thể sống tới hiện tại đã nói lên rất nhiều điều.
Bất quá, ngay sau đó hắn chợt nhớ ra điều gì bèn truyền âm chất vấn: “Lão Quy, không phải ta có ý kiến gì với ngươi nhưng mà có một chuyện ngươi đã quên, đó chính là Bạch Cửu Dương bước vào con đường tu hành bắt đầu từ Thiên Phương Tự. Ta không tin đám người của phật tự lại không nhìn ra được thể chất của đối phương!”
Nam Phương Trường Sinh khinh thường đáp: “Ngươi vẫn còn non và xanh lắm!”
Nói ra câu này cả người con rùa có vẻ rất đắc ý, bất quá nhìn thấy vẻ mặt bất thiện của Nhất Vô Niệm thì đánh thu liễm lại luôn. Nó truyền âm:
“Trên đời này, chuyện lạ không phải không có chỉ là tầm mắt của ngươi chưa đủ xa, chưa đủ kiến thúc thức để hiểu, để nhìn thấy. Mặc dù kẻ đó nắm giữ thể chất Ma Phật nhưng mà… ta đâu có nói từ đầu hắn đã nắm giữ nó, đầu óc ngươi nên thả điểm xa một chút liền sẽ hiểu.”
“Ý của ngươi là… đối phương sau này mới thức tỉnh thể chất còn lại!” Nhất Vô Niệm bừng tỉnh, kết hợp với những lời mà Hứa Nghị kể thì đúng là phù hợp. Như vậy đối phương bắt đầu thức tỉnh thể chất “Ma” còn lại, chính vì thế mà tính tình mới trở nên điên loạn như vậy.
Hóa ra là thế!
Note: Xin bông hoa nào các huynh đài!