Bị hỏa diễm màu xanh bao phủ, huyết đằng dù muốn đi cũng không được chỉ có thể giương mắt nhìn Nhất Vô Niệm đạp sóng mà tới, mãi đến khi đối phương đi tới gần nó, trong lòng của huyết đằng liền không cam lòng. Hỏa diễm kia quá kinh khủng, huyết đằng cảm tưởng bản thân chỉ cần chạm nhẹ một cái liền đi tong.
“Tiểu tử, tiểu gia không thể không thừa nhận bản lĩnh người cao cường, bất quá ta khuyên ngươi vẫn nên thả ta ra, sau đó lập tức ly khai khỏi nơi đây, ta cùng chủ nhân chắc chắn sẽ không truy cứu chuyện ngươi vô cớ xâm nhập trong đây.”
Huyết đằng mặc dù sợ hãi nhưng nó vấn rất ngoan cố, lập tức buông lời cảnh cáo, uy hiếp Nhất Vô Niệm.
“Buồn cười!”
Nhất Vô Niệm chẳng coi lời nói của nó ra gì, lạnh lùng tiến tới bên cạnh huyết đằng.
Huyết đằng trông thấy Nhất Vô Niệm kề sát bên thân thể, không hiểu sao sinh ra một cỗ ủy khuất, khóc rống lên. Vừa cất tiếng, âm thanh phá lệ chói tai.
Đăng đằng đằng sát khí đột nhiên nghe tiếng khóc rống từ bên trong gốc dây đằng phát ra, bước chân của hắn không khỏi ngừng lại, bất quá cũng chỉ là trong một giây ngắn ngủi, ngay sau đó hắn giơ tay lên định một kiếm chém gốc dây đằng ra làm hai.
“Khoan đã!”
Đúng lúc này, con rùa đột nhiên lên tiếng ngăn chặn hành động của Nhất Vô Niệm lại.
Mặc dù không hiểu sao nó lại đột ngột lên tiếng ngăn cản nhưng hắn vẫn ngừng tay. Nhất Vô Niệm một bên cảnh giác huyết đằng, một bên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn qua con rùa vừa thò ra khỏi túi linh thú. Nếu như con rùa không cho hắn một câu trả lời hợp lý hắn liền sẽ nhốt nó ở bên trong đó luôn, khỏi phải ra.
Con rùa ngó đầu ra khỏi túi linh thú nhìn về phía huyết đằng một chút, sau đó mới quay qua giải thích cho hắn:
“Ta cảm thấy trước mắt không giết nhỏ dây leo này có lợi hơn nhiều so với việc, một kiếm trảm nó.”
Nhất Vô Niệm lập tức có chút không hiểu, vừa nãy ngươi còn nói huyết đằng bổ dưỡng, bảo hắn nên xử lý huyết đằng mang về làm dược liệu luyện chế đan dược, ngăn chặn nguyền rủa chi lực tàn phá thân thể. Thế mà đến khi hắn sắp một kiếm đoạt mệnh của huyết đằng, nó lại đứng ra ngăn cản, đây không phải là trêu đùa hắn sao.
Nam Phương Trường Sinh đương nhiên không phải muốn trêu đùa Nhất Vô Niệm, nó tiếp tục nói:
“Ta vừa nghĩ, nếu như chúng ta bắt sống nhỏ dây leo bắt nó liên tục cung cấp sinh mệnh chi lực cho ngươi, chẳng phải có nhiều hi vọng tìm cách hóa giải nguyền rủa chi lực trong người ngươi hay sao. Hơn nữa, nếu như có thể nuối dưỡng nó trưởng thành, sinh mệnh chi lực của nó càn dồi dào, tinh hoa càng thêm cường đại. Đến lúc đó, cơ hội phá giải nguyền rủa càng cao.”
Con rùa nói một mạch không ngừng, nói xong liền im lặng!
Nghe đề nghị mà con rùa nói ra Nhất Vô Niệm cũng có điều suy nghĩ, khống chế huyết đằng sao?
Cũng không phải là không được, bất quá…
“Nói như ngươi, đến khi nhỏ dây leo này trưởng thành cỏ dại phần mộ của ta có khi cao gần bằng nó.”
Vừa nói Nhất Vô Niệm vừa đưa tay ra chỉ về phía gốc huyết đằng.
Con rùa trầm ngâm một chút, sau đó nhẹ nhàng đáp: “Không đợi được nó tới lúc trưởng thành, vậy khi nào cần dùng tới nó thì làm thịt sớm một chút cũng chẳng sao.”
Nghe được lời nó nói, Nhất Vô Niệm cũng chỉ biết im lặng. Bất quá, suy nghĩ một chút dường như lời đề nghị này của nó cũng không hẳn là không tốt.
Bị một người, một rùa chăm chú quan sát nhỏ huyết đằng có chút sợ hãi.
Hơn nữa từng câu, từng chữ mà bọn họ nói nhỏ huyết đằng đều không bỏ sót, trong lòng nó vô cùng phẫn nộ, muốn đứng lên đại chiến ba trăm hiệp với đối phương. Nhưng nghĩ tới trạng thái yếu nhược bây giờ của bản thân, nó không khỏi cảm thấy bất lực. Nghe được đối phương có khả năng tạm thời bỏ qua cho nó, huyết đằng lập tức bỏ hêt mặt mũi lên tiếng van xin:
“Đại tiên, ngài tha cho ta một mạng, ta trên có phụ mẫu dưới có thê tử cần phải chăm sóc, chỉ mong ngài có thể nương tay, dù phải làm trâu làm ngựa ta cũng không oán thán.”
Nói tới đây, huyết đằng chợt quyết tâm, nó cất cao giọng nói;
“Hơn nữa… ta có thể cung cấp cho ngài sinh mệnh chi lực cuồn cuộn, chỉ cần ta còn sống, có thể liên tục hấp thu linh tài địa bảo một mực có thể sản sinh ra sinh mệnh chi lực, đảm bảo có thể giúp ngài rất nhiều chuyện.”
Huyết đằng một bên tỏ ra đáng thương, lại không quên thể hiện giá trị của bản thân.
Cuối cùng Nhất Vô Niệm đưa ra câu trả lời, “Được thôi, vậy ngươi mở rộng nguyên thân của ngươi ra!”
Âm thanh của hắn vô cùng trầm thấp, vẻ mặt nghiêm túc khiến cho huyết đằng không dám từ chối. Nó không dám nghĩ ngợi nhiều, lập tức mở rộng nguyên thần của bản thân ra. Ngay sau đó, Nhất Vô Niệm hai tay biến hóa trong tích tắc đánh xuống nguyên thần của huyết đằng một đạo cấm chế, làm xong hắn mới thu tay lại.
Huyết đằng cuối cùng cũng biết đối phương làm gì, không nghĩ tới bản thân trước đó không lâu còn tự do tự tại, nay đã trở thành một tên nô lệ. Đặc biệt lại còn trở thành một nô lệ của một tên tu sĩ nhân tộc, đây quả thực là một nỗi sỉ nhục. Bất quá vì mạng sống, vì sống sót hắn cũng cũng chỉ có thể nhẫn nhục, chịu đựng.
“Chó má chủ nhân…”
Huyết đằng ở trong lòng lập tức chửi rủa Nhất Vô Niệm, bởi vì không có sát ý cũng như có suy nghĩ làm hại tới Nhất Vô Niệm cho nên cấm chế không có làm gì huyết đằng, thế là nó một mực ở trong lòng thóa mạ chủ nhân mới của mình. Nói đi cũng phải nói lại, cũng may nó chưa phải đời đầu ký khế ước với người kia nếu không nó cũng chỉ có thể chờ chết, làm sao có thể để đối phương thả cấm chế vào nguyên thần.
Thả xong cấm chế vào nguyên thần huyết đằng, Nhất Vô Niệm đưa một tay xoa cằm quan sát kỹ càng gốc huyết đằng mà bản thân vừa mới thu phục. Quan sát một lúc, hắn mới mở miệng lên tiếng:
“Nhỏ dây leo, tạm thời buông ta cho ngươi một mạng bất quá ngươi có thể sống thêm được bao lâu, cái đó phụ thuộc vào giá trị mà ngươi mang lại. Hây, đến lúc đó cũng đừng oán trách ta. Hiểu?”
Huyết đằng sợ hãi không thôi, thân thể run lẩy bẩy liên tục đung đưa gốc dây đằng tỏ ý đã hiểu.
Thấy được huyết đằng hiểu chuyện trong lòng Nhất Vô Niệm cũng có chút vui mừng, bất quá mọi việc cũng không thể nhìn bề ngoài mà phán đoán, dù sao gốc huyết đằng này cũng hấp thu rất nhiều huyết dịch của tu sĩ nhân tộc. Nói phảm cảm thì cũng không hẳn, nhưng đại biểu trên tay nó nhuốm máu không ít, để hắn xem nó là một vật vô hại là điều không thể.
Hắn cũng không cho rằng việc nó làm là sai trái, yêu tộc cùng tu sĩ chính là hai chủng tộc khác biệt. Yêu tộc săn bắt con người để thỏa mãn thú tính, tiện thể hấp thu năng lượng của tu sĩ bọn họ. Mà tu sĩ thì săn giết yêu tộc để thu thấp tài nguyên, máu thịt yêu thú nhằm mục đích tăng trưởng thực lực.
Ai đúng ai sai cũng không quan trọng, quan trọng lập trường khác biệt.
Hắn cũng có quan điểm riêng của mình, cũng có cái nhìn qua về yêu tộc cùng tu sĩ. Cơ bản mà nói, bây giờ tu sĩ chủ động đi săn giết yêu tộc chiếm phần lớn. Chỉ nói tới yêu thú, toàn thân yêu thú đều là đồ tốt, từ da, xương, nhục thân hay yêu đan đều là đồ có giá trị. Tu sĩ có thể thông qua đó để luyện chế ra pháp bảo, đổi linh thạch….
Có thể nói, vì bản thân, vì dục vọng của mình mà tu sĩ không quá quan tâm tới phía yêu thú. Mặc dù không rõ ràng lắm về các kỷ nguyên đi trước đó, bất quá hắn cũng không cho rằng đôi ba câu liền có thể giải quyết được vấn đề của hai bên. Đi một thời gian bên ngoài Huyền Đan Tông, Nhất Vô Niệm cũng nhận ra một điều, yêu thú căn bản khá ít chủ động công kích tu sĩ.
Đa số yêu thú cấp thấp, dã thú chưa có linh trí cao thường nhìn thấy tu sĩ nhân tộc lập tức liền lao tới công kích. Đương nhiên nói như vậy không có nghĩa là yêu thú cấp cao sẽ không chủ động đi công kích nhân tộc, đa số yêu thú cấp cao đều có lãnh thổ, và trên lãnh thổ của nó thường có một vài linh tài địa bảo quý giá.
Thay vì chủ động đi công kích tu sĩ nhân tộc, đám yêu thú này thường ở một chỗ thủ hộ linh tài địa bảo. Nhưng một khi tu sĩ phát hiện có linh tài địa bảo há lại cam tâm bỏ qua, một mình có thể không được vậy gọi thêm nhiều người. Vì tài nguyên, vì có thể đấu tranh với thiên đạo, nghịch thiên tu hành, bọn họ đều có thể điên cuồng làm ra những chuyện này.
- -------
Đa tạ mấy bạn vẫn thường xuyên đề cử hoa cho mình. Cuối tuần tranh thủ ra chương nhiều cho mọi người!
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy