Bất quá cũng may nàng đổi giọng kịp.
Đạt được sự đồng ý của Dương Cơ Nguyệt, Trần Lâm vô cùng vui vẻ. Lão nói với hai người bên cạnh, “Hai người các ngươi mau dẫn hai vị đại nhân qua bên mỏ linh thạch trước.”
“Vâng, lão tổ.” Hai người đồng thanh lên tiếng đáp.
Nói xong, Trần Lâm quay qua hai người Dương Cơ Nguyệt cùng Nhất Vô Niệm nói với vẻ mặt xin lỗi, “Lâm mỗ gần đây có chút việc bận, trong thời gian tới bọn họ sẽ phụ trách sinh hoạt cũng như cung cấp mọi thông tin cần thiết cho hai vị.”
“Được rồi không vấn đề!” Dương Cơ Nguyệt khoát tay nói, đối với nàng thì ai cũng như ai mà thôi bởi vậy nàng cũng không có ý kiến gì.
Ngược lại với nàng thì Nhất Vô Niệm có chút nghi hoặc, cũng có thể bởi vì trong tâm lý của hắn luôn có suy nghĩ “Có điêu dân muốn hại trẫm”, cho nên hắn cảm giác hai người này giống như không đơn thuần chỉ là hỗ trợ bọn họ. Mà càng giống như giám sát nhất cử nhất động của bọn họ.
Đương nhiên đây cũng chỉ là cảm giác của hắn mà thôi, chính bản thân hắn cũng cho rằng mình có chút đa nghi, hoặc chính xác thì bổ não hơi nhiều. Bất quá việc này cũng không thể trách hắn được, sau sự kiện kia thì hắn cảm thấy một khi bước ra khỏi tông môn thì đều không còn an toàn nữa.
Đối với lần này đi ra ngoài hắn vẫn ôm tâm tư cảnh giác tột độ, bất quá hắn cũng chỉ âm thầm bổ não như vậy, chứ thực chất thì Nhất Vô Niệm không hề muốn nó xảy ra.
Sau một hồi bổ não thì hai người bọn hắn đã được một nam một nữ kia dẫn tới một địa phương khá xa, âm thanh nói chuyện của nam tử truyền tới cắt đứt dòng suy nghĩ của Nhất Vô Niệm. Hắn đưa ánh mắt nhìn về phía xa xa, mở miệng hỏi nam tử bên cạnh:
“Trần gia chủ, phía trước chính là mỏ linh thạch mà ba gia tộc đang khai thác sao?”
Trần Khương gật đầu từ tốn giải thích: “Vâng thưa đại nhân, mỏ linh thạch có này rộng cỡ một trăm mét, đây còn chưa nói tới chiều sâu, sản lượng linh thạch dự kiến sẽ khai thác sẽ rơi vào khoảng 20 vạn đến 25 vạn linh thạch hạ phẩm. Ba gia tộc nơi đây phân biệt khai thác ba góc khác nhau, bất quá như phụ thân ta vừa nói, phạm vi khai thác linh thạch của chúng ta đang bị hai gia tộc kia lấn chiếm không ít.”
Nói về vấn đề này, Trần Khương cũng thở dài một tiếng: “Sớm muộn cũng bị hai gia tộc kia xâm chiếm hết. Đến lúc đó…”
Mặc dù hắn không nói tiếp nhưng hai người Nhất Vô Niệm cũng hiểu chuyện gì, Dương Cơ Nguyệt không biết là tức giận thật hay giả vở hừ lạnh nói: “Hừ, đám người này thật quá đáng. Yên tâm đi, có bản cô ở đây chắc chắn không thành vấn đề.”
Nữ tử đi bên cạnh cũng lên tiếng cảm tạ: “Như Mộng cùng phu quân và toàn thể Trần gia đa tạ hai vị đại nhân.”
Hai người được phái đi theo bọn họ là một đôi phu thê.
Nam tử được gọi là Trần Khương, hiện giờ y đang là gia chủ của Trần gia. Nữ tử bên cạnh chính là thê tử của y, được gọi là Tiêu Như Mộng. Cảnh giới của hai người này mới chỉ là Trúc Cơ tầng 1, trong mắt hai người bọn họ không đáng nhắc tới. Rất nhanh bốn người liền xuất hiện tại khu vực đang khai thác mỏ linh thạch.
Đây là khu vực khai thác linh thạch sao?
Nhất Vô Niệm hiếu kỳ quan sát hoàn cảnh xung quanh, hắn phát hiện nơi đây căn bản không có nửa điểm dấu vết khai thác trong lòng có chút nghi hoặc. Nơi đây là mỏ khai thác linh thạch mà không thấy nhân công làm việc đâu, nếu nói có gì khác thì phía trước không xa có mấy căn nhà gỗ san sát nhau, cửa đều đã được đóng kín mít.
Xa hơn một chút nữa thì có một căn nhà chòi được làm bằng gỗ, bên trong chòi thì có một cái bàn, ở đó có hai vị đệ tử mặc y phục nâu nhạt đang ngồi. Hai người này có lẽ là đệ tử giả tộc được cử phụ trách trông coi mỏ linh thạch ở đây.
Không chỉ Nhất Vô Niệm nghi hoặc mà ngay cả Dương Cơ Nguyệt đi bên cạnh cũng sửng sốt, nàng có chút không hiểu quay sang hỏi hai người kia.
“Hai vị, nơi đây thật sự là hầm mỏ khai thác linh thạch sao? Nơi đây tại sao không có một bóng người nào vậy.”
Nghe được câu hỏi của nàng, hai người kia hơi sửng sốt bất quá nữ tử nhanh chóng điều chỉnh tâm tình giải thích: “Nơi đây chính là mỏ linh thạch. Về phần nhân công khai thác thì bọn họ đang ở bên trong hầm khai thác linh thạch, tại vì thời gian eo hẹp cho nên gia tộc cũng chỉ đào một cái miệng mỏ khá nhỏ. Hai vị mời theo ta.”
Tiêu Như Mộng cười một tiếng dẫn hai người đi qua bên phía đệ tử đang ngồi trong chòi.
Bên này, sau khi bốn người xuất hiện trong phạm vi mỏ linh thạch thì hai gã đệ tử mặc y phục nâu nhạt đã phát hiện ra, hai đệ tử này giật mình vội vàng đứng dậy tế ra vũ khí chuẩn bị sẵn tư thế tấn công. Một người trong đó còn cầm sẵn quả pháo tín hiệu trong tay, chỉ cần người đến gây bất lợi bọn họ liền thông tri cho gia tộc biết.
Bất quá khi nhìn rõ người tới là ai hai người này vội vàng buông vũ khí xuống, một mạch chạy tới trước mặt bốn người bọn họ hành lễ: “Gặp qua gia chủ đại nhân, phu nhân.”
Trần Khương khoát tay nói: “Không có việc gì, các ngươi đi làm việc của mình đi.”
“Vâng thưa gia chủ đại nhân.” Hai đệ tử mặc y phục nâu nhạt đồng thanh lên tiếng, sau đó hành lễ thêm một lần nữa, cuối cùng mới quay trở lại chỗ ban đầu tiếp tục công việc canh giữ nơi đây.
Từ đầu tới cuối Nhất Vô Niệm không hề lên tiếng, hắn quan sát hai tên đệ tử này một lúc liền cho ra một cái kết luận, bọn họ được huấn luyện rất bài bản. Vừa rồi những động tác kia của bọn họ đều rơi vào trong mắt của hắn, từ phản ứng cho thấy bọn họ rất đề cao cảnh giác, chỉ cần phát hiện ra điều không đúng liền chuẩn bị mọi tình huống có thể phát sinh ra.
Quay trở lại vấn đề, lúc này hai người Nhất Vô Niệm cùng Dương Cơ Nguyệt đang được hai người kia dẫn đến một nơi, đi chưa tới hai mươi mét một cái hang động có đường kính khoảng gần hai mét xuất hiện trong tầm mắt hai người bọn họ. Nơi đây một người canh giữ cũng không có, chỉ có một cái thang dây treo lơ lửng ở mét động.
Bốn người đều là tu sĩ cấp cao cho nên không cần dùng cái thang dây này cũng có thể nhẹ nhàng xuống bên dưới. Trần Khương cùng Tiêu Như Mộng đi trước một bước nhảy thoắt một cái vào trong hầm mỏ, bên này Dương Cơ Nguyệt khoác một tay lên trên vai của Nhất Vô Niệm lôi kéo hắn nhảy xuống bên dưới hầm mỏ.
Nhất Vô Niệm đương nhiên có thể tự mình xuống đó, bất quá ở đây có người hắn đành thành thật đóng vai một tên Luyện Khí Kỳ vậy.
Rất nhanh chớp mắt một cái Nhất Vô Niệm đã xuống tới đáy hầm mò. Đáy hầm mỏ là một không gian vô cùng rộng rãi, bốn phía đều có ánh lửa phập phừng đốt sáng. Nhất Vô Niệm quan sát thoáng qua một chút, phát hiện nơi đây có tất cả hơn hai mươi người đang tích cực khai thác những quặng linh thạch, tất cả đều là Luyện Khí Kỳ.
Bỗng có một nam tử trung niên đi từ bên trong đi tới trước mặt bốn người bọn họ, nam tử trung niên nhìn qua Trần Khương cùng Tiêu Như Mộng lên tiếng hỏi:
“Đại ca, đại tẩu hai người các ngươi sao lại tới đây?”
Trần Khương không vội trả lời y mà đưa mắt nhìn qua hai người Nhất Vô Niệm cùng Dương Cơ Nguyệt giới thiệu: “Hai vị đại nhân, đây là đệ đệ của ta, Trần Cửu.”
Sau đó hắn mới chuyển ánh mắt qua Trần Cửu nói: “Trần Cửu còn không mau ra mắt nhị vị đại nhân đi.”
Bị đại ca nói như vậy Trần Cửu chợt nhớ tới điều gì vội vàng hành lẽ với hai người bọn họ, “Trần Cửu gặp qua nhị vị đại nhân.”
Dương Cơ Nguyệt khoát tay lạnh nhạt đáp: “Được rồi!”