Tại đệ cửu phong Huyền Đan Tông, đại đệ tử La Phong đang đánh giá một đám đệ tử mới gia nhập ba tháng trước.
La Phong nhìn thoáng qua đám đệ tử này bỗng ánh mắt dừng tại một nơi, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại.
"Ngươi là đệ tử mới gia nhập đệ cửu phong sao? Tại sao sư huynh chưa từng thấy qua ngươi?"
Đám đệ tử nghe thấy đại sư huynh nói vậy liền quay đầu nhìn qua, đây là một vị đệ tử thân hình cao gầy, khuôn mặt thanh tú trên tay đang cầm một cây chổi.
Tên đệ tử này dường như cũng rất sợ đối mặt với mọi người đầu hơi cúi xuống, hai tay ôm chặt cây chổi giọng ngập ngừng e ngại nói:
"Bẩm... bẩm đại sư huynh, sư đệ là Nhất Vô Niệm. Hiện nay đang là đệ tử ký danh của đệ cửu phong."
"Ồ, hóa ra sư đệ là đệ tử ký danh của đệ cửu phong chúng ta nhưng mà sư huynh có một thắc mắc, không biết sư đệ cầm chổi trên tay..." La Phong nhìn tạo hình của hắn có chút hiếu kỳ hỏi.
Nhất Vô Niệm không dám ngẩng đầu nhẹ giọng giải thích: "Sư đệ được giao nhiệm vụ mỗi ngày quét dọn đệ cửu phong, vừa nãy nghe thấy đại sư huynh triệu tập đệ tử đệ cửu phong cho nên có chút vội vàng chạy tới."
Hóa ra là tạp dịch đệ tử.
Một đám đệ tử nghe được câu trả lời của hắn trên mặt lập tức mất đi hứng thú trong ánh mắt lộ vẻ khinh thường, có một vài người còn cười ra cả tiếng.
La Phong cũng nghe được câu trả lời của Nhất Vô Niệm trong ánh mắt khẽ hiện lên một tia không vui, nhíu mày nói:
"Ta thông báo cho đệ tử ngoại môn tới nơi đây, ngươi chỉ là một tên đệ tử ký danh không lo làm việc chạy tới đây làm gì?". Xin hãy đọc truyện tại * TRÙMtruуện . vN *
Những đệ tử có mặt tại đây không nhịn được cười lạnh lắc đầu.
Nghe được lời nói của La Phong thì Nhất Vô Niệm càng thêm xấu hổ, hắn hít một hơi thật sâu chắp tay với La Phong:
"Nếu việc này đã không liên quan tới ta, sư đệ xin cáo từ trước." Nói xong hắn còn khẽ ngẩng đầu lên nhìn La Phong, thấy y khẽ phất tay xua đuổi thì hơi cúi người thi lễ rồi quay lưng rời đi.
...
Trờ về căn nhà gỗ đơn sơ Nhất Vô Niệm nằm lên trên giường thở dài một tiếng, hắn vốn là cô nhi may mắn mười lăm tuổi thành công gia nhập Huyền Đan Tông. Bất quá bởi vì tư chất quá kém không có ai nguyện ý chỉ dạy, cuối cùng trở thành một người làm việc vặt trong tông môn.
Đã nói trở thành đệ tử ký danh thì sẽ được chỉ điểm tu hành, vậy mà đã ba năm trôi qua hắn chẳng khác nào đệ tử tạp dịch.
Hắn cũng từng gặp qua vô số đệ tử trẻ tuổi nhưng ai nguyện ý tốn thời gian để chỉ điểm hắn. Vốn hôm nay tưởng rằng đại sư huynh triệu tập các đệ tử trong lòng tràn đầy vui vẻ, cho là cơ hội của mình đến nhưng...
Nhưng vẫn như vậy, vẫn là những ánh mắt cười nhạo cùng khinh bỉ làm cho nội tâm Nhất Vô Niệm tràn ngập cảm xúc khó chịu. Phải biết hắn sắp tròn mười tám tuổi, nếu như không thể đột phá cảnh giới thì sẽ bị trục xuất khỏi tông môn.
Mặc dù ba năm trôi qua, hắn vẫn luôn không quản ngày mưa trời nắng đều chăm chỉ tu hành nhưng cảnh giới không có bao nhiêu tiến bộ.
Nhất Vô Niệm tâm tình có chút sa sút, cả người nằm trên giường chìm vào giấc ngủ.
"Đinh!"
Một âm thanh máy móc lạ lẫm xuất hiện trong đầu của hắn.
【 Đinh! Hệ thống đánh dấu Bất Hủ Kiếm Đạo xác nhận nhân vật!】
【 Kiểm trắc túc chủ, bắt đầu khóa lại......】
...
【 Hệ thống khóa lại thành công!】
Lập tức trong đầu Nhất Vô Niệm xuất hiện một giao diện màu xanh vô cùng tinh tế.
【 Túc chủ: Nhất Vô Niệm 】
【 Tông môn: Huyền Đan Tông 】
【 Cảnh giới: Luyện Khí tầng 2 (45/100)】
【 Thiên phú kiếm đạo: 3】
【 Vũ khí: 0 】
【 Thần thông: 0 】
【 Điểm số đánh dấu: 0】
【 Số lần đánh dấu: 0】
【 Chú ý: Hệ thống chỉ có một mục đích duy nhất là phụ trợ túc trở thành Bất Hủ Kiếm Đạo!】
【 Trước mắt mỗi ngày túc chủ sẽ nhận được một tấm bản đồ đánh dấu vị trí, mỗi lần đánh dấu đều sẽ có khác biệt ban thưởng, đánh dấu số lần càng nhiều, ban thưởng càng phong phú!】
Hai con mắt của Nhất Vô Niệm thất thần trước một loạt thông tin cổ quái này.
Cái này tự xưng là hệ thống? Hơn nữa có vẻ như sẽ trợ giúp hắn trở thành Bất Hủ Kiếm Đạo. Kiếm Đạo là gì? Thế nào là đạo? Trở thành Bất Hủ Kiếm Đạo có thể giúp hắn mạnh hơn, giúp hắn có thể thoát khỏi số phận này sao?
Trong lòng hắn tràn ngập những câu hỏi không lời đáp. Thứ hệ thống này rốt cuộc thứ quái quỷ gì? Tại sao lại ở trong người hắn? Chuyện này rốt cuộc là sao? Nhất định là có người đưa thứ này vào người hắn, nhưng mà để làm gì? Nó có thể khiến hắn mạnh hơn sao? Không, không... làm gì có chuyện ai cho không ai cái gì ở thế giới này được. Nhất định có người phía sau... nhưng mà... hắn còn gì để mất?
Kẻ cô nhi như hắn, vất vả lắm mới xin được vào một tông môn để thay đổi số phận. Khổ nỗi thay đổi thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy toàn vẻ mặt khinh bỉ, lời đàm tiếu từ trong ra ngoài chỉ vì hắn là kẻ phế vật. Căn cơ không tốt thì làm sao? Chỉ cần hắn có cơ hội hắn sẽ chứng minh cho thế giới này thấy một cô nhi không nơi dựa dẫm như hắn cũng có thể thành nhân vật lớn. Cơ hội... cơ hội chẳng phải ở trước mặt hắn đây sao?
Liều thôi, dù kẻ đứng sau có là ai đi chăng nữa. Có mục đích gì đi chăng nữa thì hắn cũng chẳng còn gì để mất, nếu bị đuổi khỏi tông môn hắn chẳng biết đi về đâu. Hắn không chịu làm một kẻ phàm nhân đến hết đời. Hắn quyết định rồi, hệ thống là cái khỉ gì? Thử là biết.
Ánh mắt Nhất Vô Niệm hơi híp lại, giờ cũng là lúc kiểm chứng độ thật giả của cái gọi là hệ thống này.
Nhất Vô Niệm trong lòng mặt niệm: "Ta muốn mở bản đồ đánh dấu vị trí hôm nay."
Lập tức một tia ánh hóa thành một tấm bản đồ, vừa nhìn thấy những đường nét trên đó hắn liền ngạc nhiên bởi vì đây là sơ đồ chi tiết cửu phong của Huyền Đan Tông.
Bỗng một điểm sáng hiện trên tấm bản đồ ảm đạm rất chói mắt, Nhất Vô Niệm suy đoán đây có khả năng là là vị trí mà hắn cần phải đánh dấu.
Không chút chần chừ Nhất Vô Niệm liền bước nhanh ra khỏi căn nhà đi tới điểm sáng kia, cũng may vị trí cần đánh dấu là khu rừng ngay gần nơi ở của hắn. Đi tầm hai phút thì hắn đã tới khu rừng phía sau căn nhà, tâm trạng lo âu cùng mong đợi Nhất Vô Niệm cuối cùng cũng đặt chân đến vị trí trên tấm bản đồ.
Ngay sau đó một âm thanh máy móc vang lên để cho trong lòng Nhất Vô Niệm thở phào một hơi.
【 Đinh! Hệ thống phát hiện địa điểm có thể đánh dấu, túc chủ phải chăng đánh dấu?】
"Đánh dấu!"
Nhất Vô Niệm ở trong lòng mặc niệm.
【 Đinh! Chúc mừng túc chủ hoàn thành lần đầu đánh dấu!】
【 Túc chủ nhận được một rương vật phẩm thần bí. Xác nhận mở ra rương vật phẩm thần bí?】
Nhất Vô Niệm vô cùng mong chờ không chút do dự mặc niệm: "Mở rương!"
Ngay sau đó, một loạt âm thanh máy móc vang lên làm trái tim của Nhất Vô Niệm đập thình thịch.
【 Chúc mừng túc chủ nhận được 5000 điểm đánh dấu!( Ghi chú: Điểm số có thể dùng đến tăng lên cảnh giới, thiên phú, thần thông, túc chủ có thể tùy ý sử dụng)】
【 Chúc mừng túc chủ thu được công pháp Địa giai hạ phẩm: Kim Chung Tráo!】
【 Chúc mừng túc chủ thu được công pháp Địa giai hạ phẩm: Thiết Bố Sam!】
【 Chúc mừng túc chủ thu được Hư Khí cực phẩm: Kim Ti Nhuyễn Giáp!】
Đây là thật sự!
Thất Nguyệt đại lục bao gồm công pháp, pháp bảo, đan dược đều có phân chia phẩm cấp. Trong đó đều chia phẩm từng cấp độ: hạ phẩm - trung phẩm - thượng phẩm - cực phẩm. Riêng công pháp không có cực phẩm.
Cái hệ thống này vậy mà ban thưởng vật phẩm đều liên quan tới phòng thủ, đây không phải để cho hắn đi con đường thể tu đấy chứ.
Nhất Vô Niệm nhắm mắt lại, chăm chú quan sát tất cả những mục có trên giao diện hệ thống, sau một hồi hắn cũng tìm được một biểu tượng giống như túi trữ vật của tu sĩ.
Từ bên trong hắn thấy được ba vật phẩm vừa được ban thưởng, lập tức trong lòng của hắn mặc niệm: Kim Ti Nhuyễn Giáp!
Xoạt!
Ngay tức khắc một màn ánh sáng chui vào cơ thể hắn, chính xác hơn thì trên người hắn xuất hiện một bộ áo giáp. Nhất Vô Niệm tay sờ ngực cảm nhận được Kim Ti Nhuyễn Giáp thì không khỏi cảm thán không hổ là Hư Khí cực phẩm, mỏng như tơ lụa, mặc lên người cảm giác vô cùng dễ chịu, hơn nữa còn không cảm thấy thân thể chịu thêm một chút trọng lượng nào.
Đồ tốt!