Mục lục
Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng khẽ mở nắp bình trà ra, nhìn vào bên trong.

“Hả?” Dương Cơ Nguyệt lập tức kinh ngạc, bên trong bình trà không ngờ chỉ là một mẩu lá trà. Không sai, chính là một mẩu lá trà.

Mẩu lá trà này kích thước chỉ bằng một ngón tay.

Một mẩu lá trà nhỏ như vậy đã tỏa ra hương thơm mê say như vậy rồi, không biết một chiếc la thì sẽ như nào nhỉ?

Mà đây lại là loại lá trà gì?

Với một người đã tự tay pha từng bình trà khác nhau như nàng, đã gặp qua vô số loại lá trà. Bất quá không có loại nào như thế này cả, đột nhiên nàng trợn mắt lên. Bởi vì nàng nhìn thấy mẩu lá trà kia nhanh chóng tan biến mất, hương thơm cũng hoàn toàn không còn.


Loại lá trà này không ngờ còn bị hòa tan?

Nàng chưa gặp loại lá trà kỳ lạ nào như vậy cả, bình thường lá trà sau khi tiêu hao hết tinh hoa liền trở thành cặn lá, nhưng cũng không có biến mất.

Điều này càng làm nàng tò mò với vị sư thúc tiện nghi của mình.

Tu vi cũng rất thấp, hiện nay mới đang chuẩn bị độ kiếp Trúc Cơ.

Bỏ qua bình trà này một bên, nàng bắt đầu quan sát bên trong động phủ. Nói chung khá là đơn giản, đây là suy nghĩ đầu tiên hiện trong đầu Dương Cơ Nguyệt.

Một cái bàn đá, và một cái kệ để đồ vật tráng trí.

Hả? Trang trí.

Lập tức ánh mắt của nàng trở lại cái kệ kia, trên đó nào phải đồ vật trang trí rõ ràng là một quả trứng bự chà bá. Bất quá màu sắc đúng là ưu nhìn. Nàng đứng dậy tiến tới quả trứng, một tay hơi hơi chạm lên nó, chỉ cảm thấy một hơi thở ấm áp từ vỏ trứng truyền lại.

Nàng quan sát tỉ mỉ một hồi thế nhưng vẫn không nhận ra lai lịch quả trứng, điều này làm nàng thấy bản thân có chút thất bại. Mới chỉ đi vào động phủ của sư thúc mà đồ vật gì cũng không nhận ra được, đây cũng quá mất mặt đi bất quá may mắn không ai trông thấy được biểu cảm của nàng lúc này. Thu hồi cánh tay của mình, nàng quay trở lại bàn trà ngồi.

Nàng mặc dù rất muốn đi vào mấy cánh cửa thông đạo kia, bất quá nàng vẫn tự hiểu đây là điều không nên, cố gắng kiềm chế sự tò mò trong lòng lại.

Không bao lâu, Nhất Vô Niệm bước vào bên trong động phủ. Vừa đi vào liền thấy Dương Cơ Nguyệt ngoan ngoãn ngồi trước bàn trà. Lúc nãy, hắn còn lo lắng cô nàng này sẽ chạy lung tung bất quá thấy nàng hiểu chuyện như vậy ấn tượng về nàng lại tốt hơn một chút. Bình thường đúng là nghịch ngợm nhưng lễ nghi vẫn là rất nghiêm túc.

“A, sư thúc người đã trở lại.” Ngay khi Nhất Vô Niệm vừa đi vào nàng liền trông thấy, nàng nhanh chóng chạy đến chỗ Nhất Vô Niệm tò mò nhìn đồ vật trên tay của hắn.

Thấy nàng tò mò nhìn chằm chằm những nguyên liệu trong tay hắn, Nhất Vô Niệm khẽ giải thích: “Đây đều là do ta tự tay mình nuôi trồng, yên tâm đi.”

Giải thích xong câu này, hắn nói tiếp: “Ngươi ở đây đi ta vào đó xử lý đám nguyên liệu này.”

“Để Cơ Nguyệt phụ giúp sư thúc xử lý đám chúng nó cho.” Dương Cơ Nguyệt tự dưng nổi hứng, đôi mắt tinh nghịch nhìn mấy đầu cá đang vùn vẫy trên sợi dây.

“Ngươi? Thôi không có gì đâu, Cơ Nguyệt sư điệt cứ ngồi đây chơi đi, ta đi xử lý một chút là xong thôi.” Nhất Vô Niệm lập tức từ chối lời đề nghị của nàng, đùa gì vậy?

Từ ánh mắt của nàng, hắn liền biết đối phương chưa đụng tới việc này bao giờ, giao cho nàng xử lý hắn quả thật có chút không yên tâm. Hơn nữa, dù sao đối phương cũng là khách, nói gì thì nói để khách nhân trợ giúp hắn vẫn hơi cảm thấy không thích hợp.

Đi vào bên một cách của nhỏ khác, đây là hắn mới tạo thêm, một nơi chuyên dành cho bếp núc. Những nguyên liệu khác đã được hắn chuẩn bị từ trước, bao gồm một số gia vị bí truyền và mật táo bổ dưỡng do chính tay hắn luyện chế ra. Mặc dù công thức hoàn toàn là từ những cuốn điển tịch trù bếp mà hắn đánh dấu được, hắn cũng từng nghe ngóng một chút tin tức về những gia vị này và cho ra kết luận, đây đều là những gia vị đã thất truyền hoặc chưa từng xuất hiện.

Nhất Vô Niệm bắt đầu xử lý các nguyên liệu tươi sống, sau khi hoàn toàn xong xuôi hắn mới bắt tay vào việc chế biến.

Đầu tiên hắn dùng hỗn hợp gia vị và tinh dầu được triết xuất từ mỡ yêu thú để chuẩn bị xào nấu.

Dựa vào khứu giác cường đại, hắn có thể dễ dàng phân biệt rõ ràng sự biến hóa trong hương thơm từng loại gia vị khác nhau, sau đó mới đổ hết những phần thịt cá đã được xử lý gọn gàng vào bên trong.

“Xào xạc, xào xạc…”

Một luồng hương thơm từ tinh dầu lan tỏa ra, cả con cá đều được hào trộn với những nguyên liệu trước đó.

Ngay lập tức hắn cầm một cái bình nhỏ ở bên cạnh, mở nắp bình ra tưới mật táo lên con cá. Mật táo vừa được tưới vào, một hương thơm ngào ngạt chảy lên bề mặt con cá, hóa thành một màn quang mang màu vàng nhàn nhạt lan tỏa toàn bộ nồi.

Hơn nữa, nó đã dần dần ngấm vào thịt cá.

Ngửi được hương thơm từ nồi cá tỏa ta, Nhất Vô Niệm lộ ra nụ cười gật gù, không nghĩ tới trù nghệ của hắn càng ngày càng tăng trưởng một bậc.

Sau đó, hắn đưa tay ra cầm một bình nhỏ khác, hắn mở nắm bình ra đổ một chút nước tương lên trên nồi cá hầm, lập qua vài lần rồi hắp đậy nắp lại. Làm xong mấy bước này, Nhất Vô Niệm dựng một cái đồng hồ cát lên.

“Ùng ục…” Âm thanh nắp nồi do nhiệt hơi từ bên trong nồi làm cho bập bừng không thôi, mùi thơm từ nắp nồi mỗi khi hơi nhiệt tỏa ra phiêu tán khắp trong phòng, dần dần còn truyền ra cả phòng khách. Nhất Vô Niệm quay đầu lại, phát hiện Dương Cơ Nguyệt từ lúc nào đã đứng ở cửa bếp.

Hai mắt của nàng đang nhìn chằm chằm vào nồi đá khổng lồ kia, không những thế, nàng còn đưa cái mũi nhỏ nhắn hít hít hương thơm mùi thịt, kèm theo một hành động nuốt nước bọt ừng ực. Thấy hắn nhìn qua, nhất thời khuôn mặt Dương Cơ Nguyệt hơi đỏ bất quá ánh mắt vẫn không có thu hồi, còn màn theo vẻ mong chờ nhìn hắn.

Đây quả nhiên làm cho trong lòng của Nhất Vô Niệm đắc ý.

Các ngươi xem, quả nhiên dù là tu chân giả đi chẳng nữa cũng không phải không có dục vọng, tạp niệm. Cái gọi là thần tiên trong mắt phàm nhân chỉ là trò cười mà thôi, là do tầm mắt của bọn họ chưa đủ cao, nhìn chưa đủ xa. Trong mắt Nhất Vô Niệm, dù phàm nhân hay tu chân giả đều có dục vọng của riêng mình, chẳng qua dục vọng của tu chân giả bọn mãnh liệt hơn, ác liệt hơn và huyền ảo hơn.

“Được rồi, không cần phải chờ chực như thế đâu. Món ăn sắp xong rồi, ngươi ra đợi đi một chút nữa sẽ có đồ ăn.”


“A... ta biết rồi sư thúc.” Dương Cơ Nguyệt nuốt nước bọt một cái, đáp lại lời của hắn. Bất quá ánh mắt vẫn có chút không nỡ nhìn qua bên trong nồi.


Bước chân cố gắng rời khỏi nơi đây, trong nội tâm tràn ngập sự mong chờ đối với trù nghệ của sư thúc. Nàng thề đây là lần đầu tiên nàng ngửi thấy một đạo đồ ăn mê say đến như vậy, trước kia gia tộc cũng có mời tiên trù làm đủ thứ món ăn cho nàng, cơ bản không thiếu nguyên liệu cao cấp. Bất quá nàng cảm thấy trước đó đồ ăn kém xa so với đạo đồ ăn vừa nãy nàn ngửi thấy, càng nghĩ càng kích động.


Ban đầu nàng cũng không thật sự trông ngóng vị sư thúc tiện nghi của nàng có thể làm ra đồ ăn mỹ vị cỡ nào, chỉ cần không tệ là tốt rồi. Nhưng có vẻ nàng vẫn đánh giá thấp tài nghệ nấu nướng của Nhất Vô Niệm, nàng đang suy nghĩ có nên thường xuyên đến đây ăn chực hay không.


Ý tưởng này hình như cũng không tồi lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK