“Không hổ là Trần Lâm, ra tay dứt khoát không chút băn khoăn. Bất quá, ta thích! Ha ha ha…” Huyết Lệ cười khan.
Trần Lâm mặt không đổi sắc nói: “Muốn làm đại sự không thể câu lệ tiểu tiết, sự hi sinh của hắn là cần thiết, chuyện này không cần phải nhắc tới nữa.”
“Được rồi, kể ra lần này mọi chuyện cũng rất thuận lợi. Hiệu quả của Ẩn Ức Đan không có xảy ra sai lầm, vừa hay có thể qua mặt được ả Bích Nguyệt của Thái Cực Tông.” Huyết Lệ vô cùng đắc ý nói ra lời này.
“Không ngờ đám ma tu các ngươi đã thẩm thấu vào nhiều thế lực nhỏ như vậy rồi.” Bên trong động phủ đột ngột xuất hiện một âm thanh thứ ba, hơn nữa còn mang theo một tiếng khẽ thờ dài.
Âm thanh tuy nhỏ nhưng giống như một tiếng sấm vang giữa trời nắng, khiến cho sắc mặt hai người Trần Lâm cùng Huyết Lệ trắng bệch. Huyết Lệ âm trầm quan sát bốn phía quát:
“Ai đó, mau ra đây cho ta.”
Bên cạnh hắn, Trần Lâm cũng nghiêm túc dùng thần thức quét bốn phía bất quá cả hai đều không phát hiện ra điều gì, giống âm thanh vừa nãy vang bên tai bọn họ chỉ là ảo giác. Nhưng cả hai đều lập tức bỏ qua suy nghĩ này, đùa gì vậy?
Bọn họ đều đã là tu sĩ Trúc Cơ cả rồi, làm sao xuất hiện tình huống nghe nhầm được cơ chứ?
“Hai các ngươi đang tìm ta?” Âm thanh kia lại vang lên lần nữa, bất quá lần này lại xuất phát từ sau lưng bọn họ. Hai người vội vàng kéo dài một khoảng cách, lúc này bọn họ mới nhìn rõ người vừa nói chuyện là ai. Đây là một lão giả tóc đã bạc, khí tức giống như người bình thường nhưng không ai trong bọn họ cho rằng lão là người bình thường.
Trần Lâm hít một hơi chắp tay nói, “Tiền bối, ngươi đây là…”
— QUẢNG CÁO —
Chưa đợi hắn nói hết câu, Lăng Không đã động thủ, chỉ thấy hai tay lão nắm chặt đánh ra quyền pháp, thiên địa linh khí nhanh chóng hội tụ, ngưng tụ thành một hư ảnh nắm đấm kim sắc khổng lồ, mang theo vô tận lực lượng chớp nhoáng đánh tới hướng hai người kia.
“Phá Diệt Thần Quyền!”
Đây chỉ là nhất thức quyền pháp đơn giản mà Lăng Không đánh ra, bất quá uy lực lại vô cùng khủng bố, lấy lực pháp vạn pháp, trực tiếp nghiền ép mọi thứ.
Sắc mặt hai người biến đổi lập tức muốn tránh thoát, tung hết ra thủ đoạn của mình, nhưng giống như trứng chọi đá, đom đóm giữa mặt trăng. Trần Lâm hoảng sợ khống chế Xích Viêm Kiếm đánh ra bốn đạo kiếm quang, kiếm quang huyễn hóa thành bốn thanh cự kiếm chém ra, lại chỉ nghe thấy mấy tiếng ‘đinh đinh đinh’, mấy đạo kiếm quang trực tiếp tan vỡ, còn sót lại duy nhất đạo kiếm quang chính là bản thể Xích Viêm Kiếm, bất quá nó liền bị đánh bay ra bên ngoài, rơi xuống mặt đất vô cùng ảm đạm.
Thời khắc sinh tử Trần Lâm vội vã triệu hồi phi kiếm ngưng tụ thành một luồng kiếm quang hộ trận nhằm tạo lớp phòng ngự chống lại nắm đấm kim sắc kia, đồng thời tay phải giơ lên.
Lão vốn không định chờ chết, tai phải nhanh chóng bắt quyết, quát một tiếng: “Viêm Hỏa Hỗn Nguyên, nhất chỉ thông thiên!”
Lời còn chưa dứt, liền thấy một cỗ khí tức vô hình lấy Trần Lâm làm trung tâm bắt đầu khuếch tán, linh khí bên trong động phủ điên cuồng vọt tới, trong thời gian nháy mắt, phía trước Trần Lâm liền ngưng tụ ra một hư ảnh cự chỉ mười mấy mét, đặc biệt ngay cả đường vân tay liền thấy được rõ ràng.
Bên cạnh lão Huyết Lệ cũng không nhàn rỗi, y cắn răng một cái, đánh ra một cái ấn pháp, ấn pháp cao mấy chục mét dưới sự khống chế của y đánh tới nắm đấm kim sắc kia.
Phá Diệt Thần Quyền thế như trẻ che đánh tan hai đạo thuật pháp, tiếp tục đánh tới chỗ hai người Trần Lâm, Huyết Lệ.
“Oanh!”
— QUẢNG CÁO —
Một âm thanh va chạm nổ tung mặt đất đá bên trong động phủ.
Sau đó bụi khói tản đi hiện ra hai thân ảnh nằm thoi thóp bên dưới mặt đất, Lăng Không giơ hai tay ra điểm mấy phát lên hư không, bỗng bên cạnh hai người xuất hiện hai đạo đồ án màu vàng. Một vài giây sau, Lăng Không liền thu hai tay lại cũng theo đó mà mở mắt ra.
Không sai, vừa rồi hắn tiến hành sưu hồn ký ức hai kẻ này. Bất quá không thành công, linh hồn ký ức của hai kẻ này đã bị một kẻ khác bố trí cấm chế, hắn vừa mới động linh hồn bọn chúng cấm chế đã kích hoạt tự hủy, thành ra hắn không không thu hoạch được điều gì khác.
Lăng Không thu hồi hai nhẫn trữ vật của hai kẻ này sau một hồi tìm kiếm thì thất vọng, bên trong không có thứ tin tức gì về ma tu, cuối cùng hắn đưa mắt nhìn xung quanh trong đây. Thần thức của hắn nhẹ nhõm tra sách một lượt, cũng không phát hiện điều gì khả nghi nữa cả. Hai tay lão bắt quyết đánh ra một đạo thuật pháp bỗng chốc trong đây sụp đổ, huyết trì dưới lực lượng đều đã hóa thành bọt khí tan biến.
Rất nhanh động phủ nơi đây sụp đổ hoàn toàn, Lăng Không cũng nhanh chóng rời khỏi nơi đây, về phần Trần gia, Lâm gia và hầm mỏ nơi đây đều sẽ có người của tông môn đến phụ trách, hắn cũng không phải tự tay giải quyết mấy điều nhỏ nhặt này.
Về phần Trần gia có cấu kết với ma đạo hay không hắn đã tra xét kỹ càng rồi, cơ bản ngoài Trần Lâm thì không ai tham gia vào việc này. Bất quá, sau này Trần gia chắc chắn sẽ bị tông môn giám sát chặt chẽ một thời gian dài, đến khi xác định được bọn họ thật sự không có liên quan tới ma tu mới thôi.
…
Mấy năm sau, Huyền Đan Tông – Trấn U Minh, Nhất Vô Niệm đang nhàn nhã chăm sóc đám linh thảo linh dược của mình. Hiện tại hắn không chỉ trồng một ít linh dược của hệ thống ban tặng, mà còn có một phần hạt giống mà sư tôn Lăng Không tặng cho. Hắn cũng không có việc gì cho nên cũng không từ chối, bất quá chúng nó đều bị hắn trồng ở bên ngoài động phủ.
Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện một chuyện, ở bên trong Trấn U Minh trồng linh dược rất cực khổ, nơi đây tràn ngập linh khí không tốt, điều này làm cho đa số cây thảo dược chưa lớn mà đã úa tàn. Gần như hơn một nửa số hạt giống linh dược sư tôn tặng cho hắn đều chết, còn một số ít linh dược may mắn còn sống đều đã bị hắn sử dụng trận pháp bảo vệ.
Đây là sư tôn tự tay bố trí trận pháp, một vùng không gian cũng tương đối rộng rãi tha hồ để hắn thỏa thích thể hiện tài năng trở thành một Linh Điền Sư. Bất quá để hắn thất vọng, trình độ chăm sóc linh dược của hắn quá cùi bắp, dù có điển tịch hướng dẫn nhưng vẫn không có bao nhiêu tác dụng. Đám linh dược hiện tại có thể sống sót hơn phân nửa là nhờ có thiên tài địa bảo chồng chất duy trì.
— QUẢNG CÁO —
“Thời cơ thích hợp rồi, cũng đã đến lúc phải độ kiếp!” Nhất Vô Niệm sau khi tưới xong một lượt linh dịch cho đám linh dược, linh thảo thì lẩm bẩm một câu.
Hai năm, tròn hai năm kể từ ngày sự việc Trần gia náo loạn.
Trong hai năm này hắn không hề rời khỏi Trấn U Minh, cuộc sống thường ngày cứ diễn ra cũng vô cùng bình đạm, đêm tu hành, ngày ngộ đạo, thời gian còn lại dùng để học tập trận pháp cùng xem các điển tịch. Thiên phú trận pháp của hắn không tồi, dưới sự chịu khó của mình cũng đã đạt tới Trận Pháp Sư nhị phẩm.
Không sai, hắn đã đạt tới bậc thứ hai bên trong Trận Pháp Sư.
Sư tôn còn khen hắn học tập rất nhanh, bất quá hắn cũng hiểu đây là sư tôn khích lệ hắn mà thôi. Bởi vì theo như hắn biết, nhất phẩm – nhị phẩm – tam phẩm ba cấp bậc đầu tiên của Trận Pháp Sư rất dễ đạt được. Thiên phú bình thường mất ba năm, thiên phú tốt thì hai năm, yêu nghiệt chỉ cần ba tháng.
Đúng vậy, chỉ cần ba tháng.
Đây chính là khác biệt về thiên phú, mà vừa vặn, thiên phú trận đạo của hắn không hề nghi ngờ gì nữa đều không thuộc cấp bậc nào trong đây. Hắn mất hơn ba năm nhưng mới đạt được nhị phẩm, đủ để hình dung thiên phú trận đạo của hắn nát bét cỡ nào.