"Mẹ, con giao Thi Hạ cho mẹ đấy."
Lệ Cảnh Diễn dìu Thi Hạ đang bị thương ở bên cạnh đến chỗ ghế sofa.
"Cái gì gọi là giao cho mẹ, đây là vợ của con đấy!" Tô Giai Kỳlẩm bẩm.
Nhưng khi bà nhìn thấy vết thương trên chân Thi Hạ, còn cả vết thương trên cánh tay nữa, bà lại cảm thấy đau lòng.
Đứa trẻ này, vì sao lại thành ra bộ dạng như thế này chứ!
"Được được được, con biết rồi, con sẽ chăm sóc Hạ Hạ chu đáo."
Lệ Cảnh Diễn gật đầu, quay người muốn rời đi, để Thi Hạ ở đây với mẹ, anh cũng yên tâm hơn.
NhưngLệ Cảnh Diễnvừa muốn rời đi, lại bị Thi Hạ gọi lại.
"Lệ . . . Cảnh Diễn, anh đợi một chút."
Nhìn thấy Tô Giai Kỳ và Lệ Cảnh Dươngở bên cạnh, Thi Hạlúc này mới nhận racách gọi của mình hơi cứng nhắc.
Lệ Cảnh Diễn dừng bước, nhìn Thi Hạ, không hiểu Thi Hạbảo mình đợi một chút có chuyện gì.
Nhưng Thi Hạ chỉ lấy thuốc ho từ phía trong ngăn tủ bên cạnh ra.
"Nhớ uống thuốc đúng giờ."
Lệ Cảnh Diễn nhìn vào thuốc sơn trà giảm ho trong tay, chỉ có thể gượng cười.
Nhưng mà trong lòng anh vẫn rất cảm động, ít nhất, vợ mình vẫn còn nhớ đến mình.
"Được, nhất định sẽ nhớ."
Khóe miệng Lệ Cảnh Diễnđột nhiênnhếch lên thành một nụ cười.
Chỉ là, nụ cười này khiến Thi Hạ cảm thấy hơi kỳ lạ.
Anh vui vẻnhư vậy làm cái gì chứ?
--
Bên trong tập đoàn Lệ Thị.
Lý Thao bước vào, chú ý đến thuốc sơn trà giảm ho vỏ màu xanh chủ tịch đang cầm trong tay.
Suy cho cùng, điều này có vẻ hơi khác lạ so với hình ảnh hàng ngày của chủ tịch.
"Chủ tịch, anh bị ho sao?" Lý Thao không nhịn được hỏi một câu.
"Nhiều chuyện." Lệ Cảnh Diễn mỉm cười.
Nhưng Lý Thao trợn mắt, tâm trạng của chủ tịch hôm nay xem ra rất tốt.
Lẽ nào là tác dụng của thuốc sơn trà giảm ho sao?
"Chủ tịch, cô Thẩm đang chờ."
Lý Thao gần như quên mất việc chính mà anh ta muốn tìmLệ Cảnh Diễn.
Nghe đến hai chữ cô Thẩm, Lệ Cảnh Diễntrong nháy mắtthu lại nụ cười trên khuôn mặt.
Lệ Cảnh Diễnhình như hơi do dự, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng rồi vẫn gật đầu.
"Được rồi, tôi sẽ qua ngay."
Cánh cửa văn phòng chủ tịch bị người từ bên ngoài đẩy ra. Người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa nghe thấy động tĩnh ở cửa, ngay lập tức đứng dậy.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau. Họ từng là cặp đôi đơn thuần nhất, yêu nhau nhất.
Nhưng mọi thứ đềuchỉ là đã từng, chỉ còn là quá khứ đã qua.
"Cảnh Diễn . . ."
Ánh mắt của người phụ nữ lưu luyến triền miên, nhưng đôi mắt của Lệ Cảnh Diễnlại lạnh nhạt nhiều hơn.
Anh liếc nhìn Thẩm Giai,cũng không định vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Cô muốn tôi giúp cô như thế nào?"
"Cảnh Diễn, nếu anh đồng cảm với em, tình nguyện giúp em, vậy thì hoàn toàn không bắt buộc gì cả."
Lệ Cảnh Diễn thở dài, tìm một chiếc ghế sofa ngồi xuống, ra hiệu cho người phụ nữ trước mặt có chuyện gì thì ngồi xuống từ từ nói.
"Cô nghĩ rằng tự bản thân cô có thể làm được, cô đã từng nghĩ đến đứa trẻ trong bụng cô chưa?" Lệ Cảnh Diễn hỏi.
Thẩm Giai hơi ngạc nhiên, chỉ có thể ngẩn người ra nhìn Lệ Cảnh Diễn.
"Anh đã biết rồi sao?"
Lệ Cảnh Diễn khẽ gật đầu, không nhìn ra trên mặt anh có biểu cảm gì.
Nhưng người phụ nữ ở phía đối diện rõ ràng lại trở nên kích động.
"Cảnh Diễn, anh phải tin em. Thật ra, em không muốn cưới Louis."
Thẩm Giai nói, kích động đưa tay ra kéo ống tay áo của Lệ Cảnh Diễn, nhưng Lệ Cảnh Diễnlại nhẹ nhàng thả tay Thẩm Giai ra.
"Chuyện cô cưới Louis, tôi không muốn biết."
Nhưng Thẩm Giai vẫn không từ bỏ, làm sao cô ta có thể cam lòng, người đàn ông trước mặt từng yêu sâu đậm, rõ ràng là của riêng cô ta, tại sao bây giờ mọi thứ đều thay đổi . . .
Nếu như có thể, cô ta không bao giờ muốn rời khỏi Lệ Cảnh Diễn!
"Cảnh Diễn, trong lòng anh vẫn có em, phải không?"