Cô ta nghĩ rằng mình là người hiểu Lệ Cảnh Diễn nhất trên thế giới này. Chỉ có điều, cô ta thậm chí còn không nhìn thấu một phần mười của Lệ Cảnh Diễn.
"Đi ra ngoài cho tôi, hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy cô." Lệ Cảnh Diễn lạnh lùng nói rồi đẩy Lục Hinh Lâm sang một bên.
Lục Hinh Lâm còn chưa từ bỏ ý định, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Lệ Cảnh Diễn ở trước mặt mình bằng ánh mắt mông lung đẫm lệ.
"Nhưng mà, em. . ."
Cô ta vừa mở miệng đã bị Lệ Cảnh Diễn cắt ngang.
"Lệ Cảnh Diễn tôi chỉ có một người phụ nữ là Thi Hạ, cô có hiểu chưa?"
Lục Hinh Lâm ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Lệ Cảnh Diễn, cô ta không có nghe lầm chứ. . .
"Cảnh Diễn. . ."
Cảnh Diễn lại nói người anh thích nhất, người phụ nữ của anh chính là Thi Hạ?
"Tôi lặp lại lần cuối, đi ra ngoài cho tôi!" Lệ Cảnh Diễn tiếp tục nhấn mạnh.
Mặc dù Lục Hinh Lâm không cam lòng, cô ta vẫn phải bảo vệ lòng tự tôn của phụ nữ, vì thế, chỉ có thể cắn môi, xoay người chạy ra ngoài.
"Wow, tổng giám đốc thật phong độ!"
Một vài nhân viên đứng bên cạnh xem náo nhiệt cũng sắp sợ đến ngây người.
Ai nói quan hệ giữa chủ tịch và bà chủ tịch không tốt, đấy chẳng phải đang nói bậy sao?
Thi Hạ hơi lo lắng nhìn Lệ Cảnh Diễn, vừa rồi anh che chở cho cô khiến cô cảm thấy kì lạ.
Cô rất tỉnh táo, cũng rất lý trí, cô biết người Lệ Cảnh Diễn yêu không thể nào là cô!
"Tôi về trước đây!" Cô nói đoạn rồi muốn quay người chạy ra ngoài.
Nhưng, khi xoay người nháy mắt đã bị Lệ Cảnh Diễn nắm tay lại.
"Ừ, buổi tối ở nhà chờ tôi." Lời anh nói nghe có vẻ mờ ám.
Thế mà Thi Hạ như thể mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ có thể gật đầu một cách qua quýt.
"Được, được."
Cô lắp bắp hai ba chữ rồi quay người rời đi, cô nghe tiếng tim mình đập cũng không biết vì lý do gì?
Là vì Lệ Cảnh Diễn sao?
Tuy nhiên, nếu anh không thể cùng cô đi tiếp, thì tốt nhất không nên tự cho mình hy vọng, để tránh cuối cùng cô biến mình thành tự mình đa tình. . . .
__
Nhà họ Lệ.
Sau khi Thi Hạ trở về, hiếm khi đúng lúc cô không có việc gì, cô muốn quét dọn căn phòng một chút, cô là một người không thể dừng làm việc.
Nhìn thấy nhiều mảnh vỡ thủy tinh trên bàn làm việc của Lệ Cảnh Diễn, cô thấy rất kì lạ.
"Miếng thủy tinh còn đặt trên bàn, không sợ bị đâm vào tay sao?"
Nhìn anh không giống như người tùy tiện, vì sao không xử lý đống mảnh vỡ này chứ!
Thi Hạ suy nghĩ một chút rồi ném khung hình bị hỏng vào trong thùng rác, cũng không chú ý đến ảnh chụp bên trong.
Nghe thấy tiếng khóa cửa ở tầng dưới, Thi Hạ vội vã bước xuống lầu.
"Về rồi à."
Lệ Cảnh Diễn mỉm cười và bước tới ôm Thi Hạ, Thi Hạ hơi bất ngờ nhưng cô cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Bọn họ như thế này. Trên thực tế, khá giống như vợ chồng, có cảm giác gia đình.
Tuy nhiên, nét mặt Lệ Cảnh Diễn đã thay đổi rất nhiều khi anh bước vào phòng sách của mình.
Anh ở trên lầu gần như vội vã chạy xuống cầu thang.
"Thi Hạ, ảnh chụp trên bàn tôi đâu?"
Thi Hạ hơi sửng sốt, nghĩ tới đống rác cô đã dọn dẹp sáng nay.
"Anh nói khung hình bể nát ấy hả?" Cô nhíu mày hỏi.
Lệ Cảnh Diễn kích động gật đầu: "Đúng vậy, nó đâu rồi?"
Thi Hạ nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của anh, cô chợt có dự cảm chẳng lành.
"Tôi tưởng là rác nên tôi đã ném nó rồi." Cô không nói nên lời, mở miệng giải thích.
Quả nhiên, sắc mặt Lệ Cảnh Diễn lập tức trở nên u ám như bầu trời trước cơn bão táp!
"Đấy là vật rất quan trọng với tôi, cô biết cái gì! Thi Hạ, sau này cô đừng đụng vào đồ của tôi nữa!"