"Cứu tôi với!"
Thấy có người đi ngang, cô vội vàng hét cầu cứu. Cô hy vọng người đó có thể cứu cô, cũng là hy vọng cuối cùng của cô.
"Thi Hạ!"
"Đàn anh Khương!"
Khương Ngự Thừa không bao giờ nghĩ đến, tốt nghiệp nhiều năm rồi anh gặp lại cô trong tình huống thế này.
Cửa ra vào có hai người đàn ông lực lưỡng đứng đó nhưng không thể là đối thủ của một tuyển thủ Taekwondo như Khương Ngự Thừa.
Nhìn Khương Ngự Thừa đánh cho Phương Khởi Hưng gần chết, thì Thi Hạ mới thấy hốt hoảng.
"Đàn anh Khương! Đừng, được rồi! Minh đi thôi, không ồn ào lại càng phiền phức!" Cô vội vàng kéo tay anh.
Cô cũng không thể ngờ mình gặp anh trong bộ dạng xấu hổ thế này.
Vốn hôm nay Khương Ngự Thừa có hẹn bạn ở đây. Anh cũng không tin mình có duyên, cứu được cô.
"Cảm ơn anh! Chuyện hôm nay không có anh, em không biết sẽ kinh khủng thế nào!" Cô mìm cười cám ơn.
Trời mới biết, vừa rồi cô sợ đến mức nào. May có Khương Ngự Thừa, nếu anh không xuất hiện, thì có lẽ tên Phương Khởi Hưng đó cưỡng bức cô rồi. Nếu ông ta làm thế, cô nhất định không sống nữa.
"Không phải em lập gia đình rồi sao?" Khương Ngự Thừa đột nhiên hỏi cô.
Chỉ là, vấn đề hỏi xong thì Thi Hạ cảm giác như mình đang đi trong sương mù.
Sao lại hỏi chuyện lập gia đình.
Hai vấn đề này có liên quan đến nhau?
"Đúng vậy, em lập gia đình rồi ạ!" Cô thành thật trả lời nói.
Ánh mắt anh nhìn cô đầy phức tạp, có lo lắng, có thương tiếc.
"Chồng em đâu? Sao anh ta không đi cùng em!" Giọng nói Khương Ngự Thừa có chút bực dọc.
Cô giao cuộc đời cô cho người đàn ông kia. Nhưng người đó bảo vệ cô thế này ư?
Thi Hạ mìm cười, khẽ vuốt lỗ tai mình, hơi ngại ngùng! Cô chỉ có thể cười làm như không có chuyện gì "Từ đó giờ em đều thế này, không cần ai bảo vệ! Anh quên rồi sao?"
Khương Ngự Thừa biết cô đang trốn tránh.
Hiện giờ anh quan tâm nhất là cô vượt qua được không, "Thi Hạ. . !"
Lúc anh định nói gì đó, thì điện thoại cô vang lên.
Thi Hạ nhìn thoáng qua Khương Ngự Thừa, hơi ngại rồi ra hiệu mình nghe điện thoại.
Điện thoại của Mạt Mạt! Bảo cô tranh thủ về, đừng kí hợp đồng nữa!
Cô mỉm cười, cô làm xong rồi, cũng cóp được kinh nghiệm rồi! Nhưng họp đồng thì không kí được mà thôi.
"Mạt Mạt, chị biết, chị về công ty liền đây! Em chờ chị với!"
Cô cũng muốn về sớm. Hiện giờ cô vô cùng chật vật. Cô không muốn để Khương Ngự Thừa nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Cô là người ưa cậy mạnh, không muốn bất kỳ ai thấy mình lúc nhếch nhác nhất. Cô ghét người ta dung ánh mắt thương hại khi nhìn cô.
Vì cô cảm giác cô chẳng cần bất kì sự đồng tình nào từ họ.
"chuyện hôm nay cảm ôn anh! Em còn có việc! Lần sau em sẽ mời anh ăn cơm cảm ơn anh!"
Cô nói xong lấy tờ giấy notes trong túi ghi số điện thoại của mình, "Đây là số em!"
Nhìn cô vội vàng, anh chỉ có thề gật đầu, "Ừ! Anh sẽ gọi cho em!"
Một cô gái tốt thế kia, sao lại trở nên vất vả thế này?
Người đàn ông đó không biết bảo bọc cho cô, sao cô còn muốn ở cạnh anh ta?
Tòa nhà Thi Nhuận Trân Châu.
Mạt Mạt đi tới đi lui. Giám đốc Thi chưa về, trong lòng cô luôn cảm thấy bất ổn, trái tim không thấy yên xíu nào.
Đến khi nhìn thấy Thi Hạ đi từ ngoài vào, cã người đầy mệt mỏi. Mạt Mạt mới thở phào một hơi.
Trên đường đi cô trang điểm sơ lại bản thân nên Mạt Mạt không thấy điều bất thường ở cô.
"Giám đốc Thi, chị không sao chứ?"
Thi Hạ cười cười, bộ dạng kiểu như trời sập xuống còn không sợ. Cô luôn lạc quan như thế. Từ đó đến giờ chưa từng thay đổi.
"Ừ! Ngốc quá! Không thấy chị an toàn về đến đây rồi ư? »
Thi Hạ cười, vuốt mái tóc dài cảu Mạt Mạt, đầy dịu dàng. Cô trợ lý nhỏ trước mặt giống một cô em gái nhỏ trong nhà mình hơn.
«Được rồi! Mạt Mạt, hôm nay bề bộn lắm rồi! Về sớm nghỉ thôi! »