Mà đồng hồ cát thì không phát ra tiếng động, cũng không ai để tâm.
"Lệ Cảnh Diễn, tôi thấy hơi mệt, tôi đi nghỉ ngơi trước đây, có chuyên gì ngày mai nói."
Lệ Cảnh Diễn đột nhiên không biết bản thân nên nói gì, không biết nên giải thích với Thi Hạ như thế nào về chuyện lúc nãy.
Chỉ đành nhìn Thi Hạ xoay người đi, từng bước một rời xa mình.
Dường như anh cảm thấy gì đó trên đầu ngón tay, dần biến mất, mà anh đã không nắm bắt được nữa. . .
Điện thoại di động đặt trên bàn sáng lên, trong phòng khách ánh sáng lờ mờ, ánh sáng của màn hình di động hiện lên càng thêm lóa mắt.
Giai Giai!
Nhìn thấy cái tên kia, Lệ Cảnh Diễn gần như không hề do dự, liền ấn nghe máy.
"Giai Giai em đừng sốt ruột, anh bây giờ sẽ đi tìm em,"
Thi Hạ chỉ cảm thấy một cơn đau quặn thắt lên trong tim, đau đến không cách nào hít thở được.
Lệ Cảnh Diễn liếc nhìn Thi Hạ đang ở tầng trên, đôi mắt có chút phức tạp, rồi cúi người cầm áo khoác lên.
Trái tim Thi Hạ một mảng lạnh băng.
Là cô ấy, người phụ nữ kia với một cuộc điện thoại, liền có thể gọi chồng của cô chạy đến.
Mà ngược lại, một người vợ danh chính ngôn thuận như cô lại vô dụng biết bao !
Thi Hạ không quay đầu, nhưng cô vẫn nghe rõ mồn một tiếng bước chân Lệ Cảnh Diễn rời đi, còn có tiếng cửa đóng lại "cạch"
Âm thanh đó, cũng như một con dao sắc nhọn, đâm vào trái tim cô từng nhát, đau đớn biết bao.
Biết Lệ Cảnh Diễn đi rồi, Thi Hạ mới xoay người, nhìn phòng khách trống rỗng, không có người, cô mới ý thức được nước mắt đã rơi đầy khuôn mặt.
Giữ không được anh ấy, thì nên buông tay thôi.
Có thể bản thân lại kiên cường đi tiếp, nhưng đến cuối cùng người bị thương chỉ có thể là cô.
Thi Hạ chợt cười khổ.
Ngày hôm nay cô rất mệt, nhưng nằm trên chiếc giường mềm mại, Thi Hạ vẫn không ngủ được, trong đầu nghĩ ngợi linh tinh.
Ngày hôm đó Lệ Cảnh Diễn cả đêm không hề quay về.
Thi Hạ đã nghĩ đến những trường hợp để mất đi Lệ Cảnh Diễn, chỉ là cô không ngờ tất cả lại đến nhanh như vậy.
Nhanh đến mức cô trở tay không kịp!
_____
Thi Hạ không biết mình ngủ từ khi nào, chỉ là khi tỉnh dậy cô vẫn cảm thấy hoảng hốt.
Là bởi vì tiếng chuông hẹn giờ, nên Thi Hạ mới tỉnh lại, ngày hôm nay cô vẫn phải đi làm.
Tình yêu không như ý, cô cũng không thể để mất sự nghiệp của mình.
Thi Hạ nghĩ trong đầu, khi nàoLệ Cảnh Diễn sẽ đề nghị li hôn với mình, cô sẽ không do dự mà buông tay.
Cũng có thể, đối với cả hai người mà nói thì li hôn là kết cục tốt đẹp nhất. . .
Thời tiết bên ngoài thật đẹp, dường như cũng đang nhắc nhở cô, những ngày tháng tương lai vẫn phải tiếp tục cố gắng bước tiếp.
Thi Hạ lười biếng vặn mình một cái rồi nhìn về phía ánh mặt trời, sau đó bước xuống giường.
Nhưng khi nhìn thấy Lệ Cảnh Diễn ở nhà, Thi Hạ gần như không kịp phản ứng.
"Côdậy rồi sao, tôi cũng vừa mua bữa sáng."
Người đàn ông dưới tầng đang bận rộn bên chiếc bàn ăn, lúc anh làm việc rất thuần thục, giống như đây là công việc mà anh làm mỗi ngày.
Thi Hạ lặng đi một lúc, một lúc lâu mới khôi phục, quay sang nhìn Lệ Cảnh Diễn gật gật đầu: "Cảm ơn."
Anh mới về lúc sáng sớm ngày hôm nay sao?
Tại sao lại ân cần như vậy? Là vì chuyện hôm qua có lỗi với mình, cho nên muốn bù đắp sao?