Đi bệnh viện tháo băng trên đùi và cánh tay, Thi Hạ cảm thấy cả người mình trở nên hạnh phúc.
"Thật tốt quá, cảm giác có thể tự do đi lại thật làtốt."
Lệ Cảnh Diễn nhìn bộ dạng nhảy nhót của Thi Hạ, tuy cũng thấy vui nhưng anh càng thêm lo lắng Thi Hạ lỡ như không cẩn thận lại làm chính mình ...
Nghĩ tới chuyện này, Lệ Cảnh Diễn nhanh chóng đuổi theo Thi Hạ.
"Thi Hạ, cô đi chậm một chút, đừng có quay lại, tôi sợ người bạn đó của cô sẽ giết tôi mất."
Thi Hạ cười nhìn Lệ Cảnh Diễn "Yên tâm đi, Vô Ưu không có khủng bốnhư vậy đâu."
Rất lâu rất lâu về sau, Lệ Cảnh Diễn còn nhớ rõ, ngày đó đúng lúc tuyết đầu mùa, bông tuyết bayđầy bầu trời, người phụ nữ nhảy trên tuyết đẹp giống như một nàng công chúa.
"Hôm nay đúng lúc Cảnh Dương biểu diễn, anh đưa tôi tới ngã tư là được. Tôi bắt xe đi qua đó xem." Thi Hạ cười nói.
Nghe được Thi Hạ muốn một mìnhđi tham gia buổi biểu diễn của Lệ Cảnh Dương, Lệ Cảnh Diễn lập tức không vui.
Rõ ràng là vợ của mình, em trai của mìnhmà!
"Tôi cũng đi." Anh nhàn nhạt trả lời.
Thi Hạ nghe được Lệ Cảnh Diễn nói anh cũng muốn tham gia buổi biểu diễn của Lệ Cảnh Dương thì hơi bất ngờ.
"Nhưng hôm nay anh không cần đi làm hả?"
"Cậu ấy là em trai tôi. Tôiđi qua thưởng thức buổi diễn của em trai mình không được sao?" Lệ Cảnh Diễn phản bác lại.
Tự mình không thể đi tham gia buổi biểu diễn Cảnh Dương. Vậy thì sao Thi Hạ lại có thể đi qua đó!
Thi Hạmỉm cười gượng gạo.
Rốt cuộc đại thần luôn kiêu ngạo, trong lòng côcũng hiểu rõ.
"Được thôi được thôi, tuỳ ý đại thần anh vậy."
Nửa tiếng sau có mặt trong trường học.
Thi Hạ trước khi tới có gọi cho Lệ Cảnh Dương, cho nên Lệ Cảnh Dương từsớm đã tới cổng trường chờ Thi Hạ.
Nhưng lúc thấy anh trai mình cũng tới đây thì Lệ Cảnh Dương cảm thấy hơi bất ngờ.
"Hạ Hạ,chị đã tới rồi, anh cũng tới à!"
Lệ Cảnh Diễn hơi nhíu mày nhìn thoáng qua em trai mình.
"Sao vậy,nghe có vẻ như em không hoan nghênh anh lắm thì phải!"
Lệ Cảnh Dương mỉm cười "Không có, chắc là ảo giác của anh rồi!"
Tuy anh nói với dáng vẻ không quan tâm nhưng Lệ Cảnh Diễn vẫn thấy vẻ muốn trốn tránh trong ánh mắt của em trai mình.
Sợ là nói hoan nghênh mình tới đây thì chắc cũng là giả thôi!
"Thật là, sao anh lại nói như vậy!" Thi Hạ lẩm bẩm một câu, vẻ mặt oán trách nhìn Lệ Cảnh Diễn.
Cô xem ra, Lệ Cảnh Diễn chính là điển hình, trongmiệng chó phun không ra ngà voi.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn cũng không xin lỗi Lệ Cảnh Dương bởi vì anh cảm thấy lời mình nói vốn dĩ chính xác mà.
Danh tiếng lúc đó của Lệ Cảnh Dương khá nổi, lại là ngôi sao ca nhạc thần tượng, tự nhiên nhậnđược sự hoan nghênh của các bạn nữ sinh.
Toàn bộ buổi hòa nhạc gần như không còn chỗ ngồi.
Thi Hạ đi phía trước, muốn tìm một vị trí có góc nhìn tốt.
Nhưng trong lúc hốt hoảng,cô chỉ cảm thấy tay mình hình như bị người nào đó kéo lại.
Lòng bàn tay ấm áp, lại chắc chắn, làm cô cảm thấy có cảm giác quen thuộc giữa lúc hoảng loạn.
Thi Hạ dừng một chút, mau chóng quay đầu, lại phát hiện, người đó là Lệ Cảnh Diễn.
"Lệ Cảnh Diễn, anh kéo tay tôi làm gì vậy?" Thi Hạ hình như không chút do dự liền hỏi.
Nhưng trong lòng Lệ Cảnh Diễn lại xuất hiện bốn chữ, không hiểu phong tình.
Anh trước nay chưa gặp người phụ nữ nào không hiểu phong tình như vậy, Thi Hạ chắc là người đầu tiên.
"Người nhiều quá, đám đông chen chúc, tôi sợ côđi lạc." Lệ Cảnh Diễn nói một cách tự nhiên.
Còn Thi Hạ chỉ bĩu môi, vẻ mặt trào phúng "Lệ Cảnh Diễn, anh cũng đừng xảo biện, tôi thấy anh sợ mình không tìm được đường thì có!"
Nghe được Thi Hạ châm chọc mình như vậy, Lệ Cảnh Diễn lại không tức giận mà còn mỉm cười nữa.
Thấy anh giương khóe miệng lộra hàm răng trắng, Thi Hạ đột nhiên cảm thấy hơi hoảng hốt, nha đầu này không phải kẻngốc...
"Lệ Cảnh Diễn..."
Thi Hạ đang chuẩn bị nói cái gì, chỉ nghe được Lệ Cảnh Dương trên sân khấu bắt đầu nói chuyện.
"Bài ca "Cô gái đó" tặng cho mối tình đầu của tôi."
"Oa oa!"
Tiếng hò hét bên dưới, ánh mắt Lệ Cảnh Dươngchỉ là nhìn vềmột hướng, là hướng của Thi Hạ.
Mà Thi Hạ hiển nhiên rấtkích động, lời cậu nói mối tình đầu của cậu bị, như vậy, cô gái nào là mối tình đầu của Lệ Cảnh Dương, Thi Hạ thật ra cảm thấy tò mò.
"Lệ Cảnh Diễn, anhnói xem người Cảnh Dương thích sẽ..."
Nhưng Thi Hạ còn chưa nói xong đã bị Lệ Cảnh Diễn kéo vào lòng của mình.
Cả người Thi Hạ ngớ ra, đây là dựa theo kịch bản diễn kịch gì đây!
"Lệ Cảnh Diễn, anh sao vậy?"
"Lúc nãy bên kia đông người, tôi sợ cô bị đụng trúng." Lệ Cảnh Diễn nhàn nhạt giải thích, thật ra chẳng qua anh tìm một lý do tuỳ tiện mà thôi.
"Ồ."
Thi Hạ ngơ ngác gật đầu, "Vậy, cảm ơn nha."
Đối với "lòng tốt" của Lệ Cảnh Diễn, côvẫn muốn bày tỏ thành ý của mình một chút.
"Không có gì."
Lệ Cảnh Diễn nói ra mấy chữ này vậy màkhông hềđỏ mặt chút nào.
Thật ra anh chính là muốn làm Lệ Cảnh Dương đứng trên sân khấu nhận rõ hiện thực, Thi Hạ không nên là người mà cậu mong ngóng.
Cô là vợ anh, vậy thì, tự nhiên không nên có vướng mắc gì với cậu em trai của mình rồi!
Thi Hạ cười, nhìn vào đám đông, hình như cô đang rất vui.
Nơi này không chỉ có học sinh của trường, còn có rất nhiều fan và bạn bè bên ngoài trường tới ủng hộ.
"Lệ Cảnh Diễn, xem ranhân khí của Cảnh Dương ở chỗ này rất cao nha!"
Lệ Cảnh Diễn đăm chiêu nhìn Thi Hạ.
"Cô biết bài hát này của cậu ấy là viết cho ai không?"
Thi Hạ hơisửng sốt, chuyện này làm saocôbiết "Lúc nãy cậu ấy không phải nói rồi sao, tình đầu của cậu ấy đó!"
Nhưng Lệ Cảnh Diễn độtnhiên cúi đầu, một tay đem Thi Hạ ôm vào lòng mình, cúi đầu hôn lên môi cô.
"Ưm..."
Thi Hạ thậm chí còn chưa kịp phản ứng, hơi thở giữamôi rangtoàn bộ đều là hơi thở của Lệ Cảnh Diễn.
Anh gắt gao ôm Thi Hạ giống như Tô Giai Kỳ nói, ôm chặt ngườitrước mắt, anh không muốn lại bỏ lỡ.
Nhưng Thi Hạ lại cảm thấy, Lệ Cảnh Diễn chắc là điên rồi. Đây là buổi biểu diễn, nhiều người ở đây như vậy, lẽ nào anh không cảm thấy mất mặt sao?
"Lệ Cảnh Diễn, anh điên lên gì vậy!"
Thi Hạ đột nhiên hốt hoảng, đẩy Lệ Cảnh Diễn ra, cô hơi giận người đàn ông trước mặt.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn lại lộvẻ mặt thanh thản, giống như chuyện vừa xảy ra là chuyện thường ngày ở huyện.
"Không có nguyên nhân gì, chỉ là đột nhiên muốn hôn cô thôi."
Thi Hạ chỉ vào Lệ Cảnh Diễn trước mặt giống như một lưu manh, nhất thời không thể nghĩ ra phải nói cái gì để lên án anh!
Trên mặt của Lệ Cảnh Diễn vẫn còn nụ cười xấu xa,nhưng khi thấy Thi Hạ, đối với Thi Hạ, anh cảm thấy phảitự mìnhgiành lấy.
Đối với đồ thuộc về mình thì anh có tính chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ. Anh không cho phép người khác cướp đi đồ của mình, thậm chí khao khát cũng không được!
"Thi Hạ!"
Nghe được giọng của Khương Ngự Thừa, Thi Hạ hơisửng sốt, nhanh chóngquay người, quả nhiên thấy được Khương Ngự Thừa vừa mới tới.
Cũng đúng lúc Khương Ngự Thừa chưa nhìn thấy gì, nếu không Thi Hạ nghĩ bản thân lúc nãy đúng là mất mặt thật.
"Ngự Thừa, cậucũng về rồi à!" Thi Hạ cười rồi chào hỏi Khương Ngự Thừa.
"Đúng vậy, trùng hợpthật!"
Nhưngsắc mặt của Lệ Cảnh Diễn bên cạnh lại không được tốt cho lắm.
Anh phát hiện, những người đào hoa bên cạnh người phụ nữ này gần đây nhiều thật đó!
Đúng lúc này, giữabọn họ lại xuất hiện một em gáimặc áo khoác len màu hồng nhạt,tóc xoăn hạt dẻ, làn da trắng nõn.
"AnhKhương, chào anh, em là đàn em cùng khoa với anh, có thểaddWeChat của anh được không?"
Khương Ngự Thừa hơi ngượng, không ngờ chính mình là một học trưởng, đã tốt nghiệp, nhưng còn bị cô em lớp dưới theo đuổi.
Anh thấy xấu hổ nên cũng không nhìn thẳng tiểu nha đầu trước mặt.
"Tạch... Xin hỏi học muội là?"
Tính cách của tiểu nha đầu cũng rất hoạt bát, cũng không vì Lệ Cảnh Diễn không biết tên mình mà cảm thấy không vui.
Tiểu học muội thật lànăng động.
"Chào học trưởng, em là Tần Thiên Thiên."
Tần Thiên Thiên?
Khương Ngự Thừa trong lòng suy nghĩ vềba chữ này. Cái tên rất đẹp, tiểu nha đầu cũng rất đáng yêu.
"Chào em, anh là Khương Ngự Thừa."
Nhưngcâu tiếp theo của tiểu nha đầu lại làm cả người Khương Ngự Thừa sững sờ. Cùng ngày mà gió bắc thổi không quá lạnh, nhất thời khó mà phản ứng kịp.
"Học trưởng Khương, em thích anh!"
Đôi mắt trong sáng của Tần Thiên Thiênđầy tình cảm ái mộ. Một thời gian dài Thi Hạ chưa gặp qua đôi mắt nào như vậy.
Đôi mắt thật thuần khiết, hình như không dính bụi trần, khiến người khác dễ sa vào.
Nhưng Khương Ngự Thừa lại trừng to đôi mắt, tiểu học muội còn nói thích mình?
"À à, học muội, cảm ơn sự yêu thích của em. Nhưng anh nghĩ lời em nói thích lúc nãy chắc là ngưỡng mộ thôi. Học trưởng rất cảm ơn em." Khương Ngự Thừa lịch sự từ chối lời tỏ tình của Tần Thiên Thiên.
Tiểu nha đầu cắn miệng mình,vẫnnhìn Khương Ngự Thừa trước mặt vài lần, giống như khôngcam tâm.
Thật ra cô đã chuẩn bị trong một thời gian dài rồi, thậm chí trong đầu còn vạch chiêu thức bày tỏ hoành tráng.
Nhưng lúc nhìn thấy Khương Ngự Thừa, trong đầu tiểu nha đầu toàn là hình ảnh của Khương Ngự Thừa, nào có tâm tư để nghĩ tới chuyện khác!
"Không sao đâu học trưởng, em vẫn sẽ tiếp tục thích anh, cho tới khi anh thích em, cho tới khi quê chúng tathích. Anh phải nhớ kỹ, em là Tần Thiên Thiên, chữTần trongTần Thủy Hoàng, chữ Thiên trong Thiên Thiên là một trong những loạicỏ có mùi thơm."
Tần Thiên Thiên cười, trên mặt hoàn toàn không hề thấy xấu hổ khi bị từ chối.
Không sao, tuy cô ta là một cô gái, nhưng côta thật sự không quan tâm. Ai bảo cô ta thích Khương Ngự Thừa làm gì!
Thi Hạ bội phục dũngkhí của tiểu nha đầu này, ít nhất cô tacó thể dũng cảm bày tỏ tâm ý của chính mình.
Thích một người thì nênlớn tiếng nói cho cô ta(anhta)biết, nhưng người dũng cảm để nói tiếng yêu thì có mấy ai đâu?