Chờ đến khi Thẩm Giai mà anh yêu say đắm trở về, cũng chính là lúc Thi Hạ kết thúc vai diễn.
Cô cùng Lệ Cảnh Diễn, bọn họ cuối cùng vẫn là người lạ, chỉ là, tất cả dường như tới có chút quá nhanh...
Thi Hạlẳng lặng mà ngồi ở trong xe, nhìn hai người bên ngoài trò chuyện xong, nhìn Lệ Cảnh Diễn đưa Thẩm Giai rời đi.
Thi Hạ cười khổ, xoay vô lăng lái xe vào trong bãi đỗ xe.
Cô không có cảm giác, trái tim cô lạnh giá mà, còn có thể có cảm giác gì được.
Lúc Lệ Cảnh Diễn quay đầu lại định trở vào công ty thì nhìn thấy Thi Hạ từ hầm đỗ xe đi lên.
Cô đã tới, như vậy tức là đã thấy Thẩm Giai rồi sao?
Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ mặt, nhưng Thi Hạ vẫn tươi cười, nhìn không ra chút khác thường nào.
"Đi thôi, tôi tới rồi."
Cô cười rồi đi trước, đứng ở bên cạnh Lệ Cảnh Diễn, những cơ hội này sau này sẽ không còn nữa.
"Được."
Lệ Cảnh Diễn gật đầu, thấy cô vẫn bình tĩnh, hẳn là lúc nãy cô chưa thấy Thẩm Giai.
Lệ Cảnh Diễn nghĩ, anh cũng chẳng có lý do gì phải giải thích, đôi khi, nói quá nhiều ngược lại giống như giấu đầu lòi đuôi.
Thi Hạ trộm liếc trộm sắc mặt của Lệ Cảnh Diễn, chẳng lẽ anh gặp Thẩm Giai mà lại sợ bị cô bắt gặp sao?
"Anh..."
"Cô..."
Hai người cùng lúc mở lời.
Vừa mới nói được một chữ, thấy đối phương cũng có chuyện muốn nói, Lệ Cảnh Diễn cùng Thi Hạ lập tức cùng im bặt.
"Cô nói trước đi." Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ.
Thi Hạ cũng không thèm giả vờ ngại, dù sao vốn dĩ cũng là phải ưu tiên nữ trước mà.
"Chúng ta đi đâu mua lễ vật đây?" Thi Hạ hỏi Lệ Cảnh Diễn.
"Cô không cần ăn cơm trước sao?" Lệ Cảnh Diễn hỏi ngược lại.
Thi Hạ lắc đầu.
"Tôi ăn rồi."
Nhưng vừa nói xong thì bụng cô bắt đầu kêu.
Thật là...
"Cô khẳng định là đã ăn rồi sao?"
Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ, người phụ nữ này vì sao lại thích nói dối như vậy nhỉ, hơn nữa toàn là những lời nói dối dễ bị phát hiện!
"..."
Thi Hạ mấp mấy môi, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
"Đi, đi ăn cơm thôi."
Lệ Cảnh Diễn nói, cũng không thèm hỏi Thi Hạ muốn ăn cái gì, cứ vậy mà kéo Thi Hạ đi.
"Ăn cái gì?"
"Tới đó rồi nói."
――
"Tiệm cơm Bắc cương?"
Thi Hạ ngơ ngác mà nhìn tiệm cơm trước mặt, nơi này trang trí theo phong cách rất độc đáo, rất có phong cách của dân tộc thiểu số.
Lệ Cảnh Diễn sao lại nghĩ ra là sẽ đưa cô đến đâyăn cơm, Thi Hạcảm thấy có chút kinh ngạc.
Anh đáng lẽ sẽ cố gắng giải quyết công chuyện trước, sau đó vội vã chạy đi làm chuyện cá nhân?
Thi Hạ cứ cảm thấy, Lệ Cảnh Diễn không có khả năng sẽ lãng phí thời gian của anh trên người cô.
"Lúc nào cũng ăn cơm nhà, hôm nay thấy có hứng, nên muốn thay đổi khẩu vị."
"Chỗ này bán ẩm thực vùng nào? Tân Cương sao?" Thi Hạ ngẩng đầu nhìn tên tiệm, hỏi.
Bắc cương, bắc cương? Tên tiệm nghe rất có cảm giác núi rừng hoang mạc.
"Đúng vậy."
Lệ Cảnh Diễn nói rồi nắm Thi Hạtay đi vào trong, tiệm cơm này không có thiết kế những phòng ăn riêng cho thực khách.
Lệ Cảnh Diễn đã chọn một địa điểm không tệ, anh đã tới đây một lần và rất thích không khí ở đây.
Anh tuy không biết Thi Hạ có thích hay không, nhưng khi tìm ra một địa điểm thú vị, anh liền muốn đưa Thi Hạ cùng đến xem.
"Muốn ăncái gì?"
"Đặc sản Tân Cương không phải là thịt dê sao? Cho một dê nướng nguyên con."