Lệ Cảnh Dương càng thấy khó chịu!
"Em... hôm nay em cứ gọi Thi Hạ, Hạ Hạ, Thi Hạ, chị có đồng ý không?"
Thi Hạ đột nhiên hơi đau đầu, có vẻ như hôm nay cô thật sự gặp phải một kẻ dở hơi rồi.
"Được được được, đều là người một nhà, cứ thoải mái đi."
Tô Giai Kỳ bê đĩa hoa quả sang bên cạnh cũng không hiểu con trai tức giận làm gì.
"Đúng vậy, Cảnh Diễn, con so đo với Cảnh Dương làm gì."
Lệ Cảnh Diễn bĩu môi, trong lòng khó chịu, nhưng cũng không có tiếp tục nói chuyện.
Anh sang sô pha bên cạnh ngồi ôm laptop, anh còn có rất nhiều việc cần phải làm.
Nhưng khi Lệ Cảnh Diễn ngồi ở đây vàlàm việc của mình thì Thi Hạ vẫn cứ cảm giác được đôi mắt của anh dừng lên trên người cô.
Chẳng lẽ đây là do cô tự tưởng tượng ra?
Thi Hạ ngước mắt nhìn qua Lệ Cảnh Diễn, rõ ràng Lệ Cảnh Diễn đang nghiêm túc nhìn tài liệu, căn bản không nhìn chính mình!
"Hạ Hạ, sau khi chị tốt nghiệp có về trường lần nào chưa?" Lệ Cảnh Dương tiếp tục hỏi.
Thi Hạ lắc đầu.
"Không, công việc cũng khá bận."
"Cuối tuần này em về trường làm một buổi biểu diễn, chị nhất định phải đi cổ vũ cho em đấy." Lệ Cảnh Dương vui vẻ. Nếu nữ thần của mình có thể qua đó cổ vũ, cậu ta càng vui hơn!
Thi Hạ rất ngạc nhiên, cô hét lên, "Trời ạ, cậu phải về trường tổ chức biểu diễn hả?"
Nhưng trong lòng Lệ Cảnh Diễn ở bên cạnh lại cười lạnh một tiếng, cũng chỉ là một buổi biểu diễn thôi, cái thằng bé thối tha này thấy kích động đến thế à!
Nếu anh sẵn sàng hỗ trợ thì buổi biểu diễn của Lệ Cảnh Dương có thể sắp kín lịch từ đầu năm đến cuối năm.
Lệ Cảnh Dương gật đầu, trả lời, "Đúng vậy, chắc chắn rất thú vị."
Lệ Cảnh Diễn rốt cuộc nhịn không được.
"Được rồi, ai thèm nghe nhạc của chú chứ!"
Thi Hạ nhịn không được liếc nhìn Lệ Cảnh Diễn.
Dột nhiên hôm nay cô mới phát hiện ra Lệ Cảnh Diễn giống như rất thích dội nước lạnh vào em trai mình!
Lệ Cảnh Dương liền trực tiếp chơi xấu, "Em mặc kệ, Hạ Hạ nhất định phải tới đấy nhé!"
Thi Hạ hết cách, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
"Được được được, chắc chắn tôi sẽ đi."
Hơn nữa, giúp đỡ em khóa dưới mình cũng chuyện mà chị khóa trên nên làm.
Khi nhìn thấy Thi Hạ gật đầu đồng ý với Lệ Cảnh Dương, sắc mặt Lệ Cảnh Diễn ngày càng đen thui.
"Đúng rồi, Hạ Hạ, mấy năm nay tôi cũng đóng phim truyền hình, chị có xem qua không?" Lệ Cảnh Dương tiếp tục trò chuyện với Thi Hạ.
Thi Hạ hơi ngại, bình thường cô làm gì có thời gian rảnh mà xem phim chứ,
Cô chỉ có thể cắn chặt môi, cố gắng hỏi lại, "Cậu diễn phim truyền hình nào vậy?"
"Chị không có thói quen theo dõi phim truyền hình à?" Lệ Cảnh Dương hỏi ngược lại.
Lệ Cảnh Diễn bĩu môi, "Cô ấy chỉ xem tin tức kinh tế tài chính, không quan tâm đến phim ảnh chú diễn đâu."
Bây giờ Thi Hạ đột nhiên nghi ngờ, anh căn bản không xem máy tính trên tay mà là đang nghe bọn họ nói chuyện!
Thi Hạbối rối, rồi giải thích, "Không đâu, đừng nghe anh trai cậu nói, nếu có thời gian rảnh tôi sẽ xem, dù sao cũng là khóa dưới của tôi thì cần cổ vũ mới đúng."
Lệ Cảnh Diễn liếc nhìn Thi Hạ với ánh mắt hơi phức tạp.
Sau đó anh đứng dậy và đi ra chỗ khác, Thi Hạ đang bận không nhìn thấy.
Từ góc độ của cô mà nói, Lệ Cảnh Diễn vốn khó hiểu, thời gian hai ngườiở bên nhau lâu như vậy mà từ trước tới nay cô cũng chưa bao giờ hiểu được Lệ Cảnh Diễn nghĩ gì muốn gì.
Sau khi Lệ Cảnh Diễn rời đi, Thi Hạ vẫn tiếp tục nói chuyện với Lệ Cảnh Dương.
Tính cách của Lệ Cảnh Dương cởi mở, cho nên khi nói chuyện với cậu ta, Thi Hạ cảm thấy rất thú vị.
Ít nhất Lệ Cảnh Dương thú vị hơn nhiều so với anh trai Lệ Cảnh Diễn.
Một lúc sau, Tô Giai chuẩn bị thức ăn xong.
"Được rồi, các con cũng đừng nói chuyện nữa, qua ăn cơm nhanh lên."
Nghe mẹ bảo chuẩn bị ăn cơm, Thi Hạ cũng không ngồi nói chuyện với Lệ Cảnh Dương nữa.
Cô chạy qua giúp Tô Giai Kỳ sắp xếp để chuẩn bị ăn cơm.
Bà nhìn thấy hai đứa con trai và con dâu đều có mặt, hôm nay Tô Giai Kỳ thật sự rất vui, không ngừng khuyên bọn trẻ ăn nhiều cơm.
Trên bàn ăn, cũng không biết sợi dây thần kinh nào trong đầu Lệ Cảnh Diễn bị sai, tự dưng lại gắp đồ ăn cho Thi Hạ.
"Ăn nhiều một chút."
Thi Hạ bất ngờ nhìn miếng thịt bò trước mặt, lại ngẩng đầu lên nhìn Lệ Cảnh Diễn, dường như cô chẳng thể hiểu nổi tất cả mọi việc Lệ Cảnh Diễn làm ra.
Tuy nhiên Lệ Cảnh Dương ở một bên lại không thể ngồi yên, anh cả đang cố ý đấy à?
"Anh cả, anh đang cố ý đùa người à, Hạ Hạ không ăn thịt bò."
Sau khi nghe thấy lời Lệ Cảnh Dương, sự chú ý mọi người đều hướng về phía Thi Hạ.
Thi Hạ thấy hơi lúng túng, cô cúi đầu xuống, bây giờ cô chỉ muốn giảm cảm giác tồn tại xuống.
Tuy nhiên sắc mặt mỗi người đều khác nhau, Lệ Cảnh Dương cho là Lệ Cảnh Diễn cố ý.
Nhưng chỉ có Lệ Cảnh Diễn và Thi Hạ tự biết rõ, anh vốn dĩ không biết cô thích ăn gì!
Thi Hạ nở nụ cười, vẻ mặt thoải mái, "Không sao, không sao đâu, thi thoảng ăn một chút cũng được."
"Nhưng em nhớ rõ có một lần Hội sinh viên tổ chức liên hoan, chị ăn thịt bò suýt nữa nôn ra mà!"
Thi Hạ hơi xấu hổ, chuyện lâu lắm đến cô còn không nhớ rõ mà Lệ Cảnh Dương lại còn lo lắng cho mình như vậy!
Thi Hạ bĩu môi, tìm tạm một cái cớ, "Tôi... đã thay đổi được rồi."
Nhưng Lệ Cảnh Diễn lại cảm thấy không vui, "Thôi, không ăn được thì đừng ăn nữa."
"Ở đây còn nhiều đồ ăn ngon lắm, ở cùng nhau lâu như vậy mà mẹ lại không biết Thi Hạ không ăn thịt bò." Tô Giai Kỳ nhanh chóng giảng hòa.
Bà không biết chuyện là thế nào nữa, thật không hiểu nổi, giống như tất cả mọi người đều không vui cho lắm!