Giờ thì xong rồi, nhân chứng vật chứng đều có, thực sự cô chẳng còn đường chối cãi.
"Cô Thi Hạ, vì sao cô lại đẩy cô Lục?"
"Đúng vậy, cô Thi Hạ! không lẽ giữa cô và cô Lục có mối thâm cừu đại hận gì sao?"
"Cô Thi Hạ! cô không thấy hành vi của mình quá đáng lắm sao?"
Nhìn những kẻ trước mặt líu ríu không ngừng, mấy tên phóng viên không thân thiện gì, cô lại thấy đầu mình đau.
Rõ ràng, những người này có mặt ở đây là vì chờ tin tức. Bằng không một quán cà phê nho nhỏ làm sao lại có nhiều phóng viên như vậy.
Lục Hinh Lâm cũng không phải idol gì, sao phóng viên có thể đi theo cô ta cả ngày được?
Thi Hạ quạu, "Yên lặng! Chuyện quan trọng hiện giờ không phải là đưa người đi bệnh viện à?"
Thế nhưng trong mắt những người kia, lúc cô hét to chỉ vì cô thẹn quá hóa giận mà thôi.
"Cô Thi Hạ! Cô làm người ta bị thương nặng, giờ mới nhớ đến chuyện đưa người đi bệnh viện! Cô không thấy quá muộn à?"
Nghe thấynhiều âm thanh chất vấn xung quanh, đột nhiên đầu nặng nề hẳn.
"Mấy người đừng có hỏi nữa được không hả?"
Lúc Lệ Thanh Diễn tới đây, nhìn thấy Thi Hạ bị một đám phóng viên vây lấy. Cô cũng không còn chút kiên nhẫn nào.
Chợt tay bị ai đó kéo lại, cô hơi ngạc nhiên. Nhưng khi nhìn thấy rõ người trước mặt là Lệ Thanh Diễn, cô lại thở một hơi dài nhẹ người.
Thế nhưng cô khá ư là kinh ngạc.
"Lệ Thanh Diễn, sao anh lại ở đây?"
Nhìn thấy Lệ Thanh Diễn đến, những kẻ gọi là phóng viên, càng thêm hung hãn.
Thi Hạ và Lục Hinh Lâm vốn chẳng phải người nổi tiếng gì, nhưng Lệ Thanh Diễn thì khác, là tổng giám đốc tập đoàn Lệ thị, là CEO đấy!
"Tổng giám đốc Lệ, sao anh lại ở đây? Có phải anh nghe tin tức gì tứ trước đúng không?"
Lệ Thanh Diễn liếc nhìn những phóng viên này, ánh mắt chẳng vui vẻ gì. Anh rất ghét bị người khác vây quanh. Hơn nữa còn vay quanh hoạch họe, cảm giác đó rất khó chịu.
"Nếu các anh là phóng viên! Vậy làm phiền đưa thẻ phóng viên ra!" Giọng nói anh đầy uy nghiêm.
Nghe thấy anh nói như thế, những người gọi là phóng viên đều quay qua nhìn nhau, có vẻ hơi hốt hoảng.
Dù sao, hàng giả thì có mấy hàng thật đâu!
"Nếu các anh không phải là phóng viên! Tôi sẽ gọi cảnh sát!"
Nghe thấy anh nói thế, thì còn ai dám ở đây làm trận làm thượng?
Nhìn mấy người đeo thẻ "phóng viên" vội vàng bỏ chạy, những người đứng xung quanh trợn tròn cả mắt.
Thì ra đều giả danh phóng viên! Đến để giễu võ dương oai thôi!
Lệ Thanh Diễn nhìn nhìn Thi Hạ, lại liếc xuống nhìn Lục Hinh Lâm còn nằm dài dưới đất.
Thiệt là! diễn mà cũng không thành thạo. Phóng viên đều chạy tới để thị uy người có liên quan. Cho nên diễn cảnh tai nạn gây thương tích à?
"Lý Thao, đưa người đi bệnh viện! Còn nữa, những phóng viên đó là ai, điều tra hết cho tôi!" Trên trán Lệ Thanh Diễn khẽ nhăn, hiển nhiên anh cũng mất kiên nhẫn.
"Vâng thưa tổng giám đốc!"
Lý Thao tranh thủ thời gian, sắp xếp cho mấy người mình đưa theo. Tổng giám đốc thật lợi hại, mới sáng sớm đã đoán được cô Thi Hạ không thể tự giải quyết chuyện này.
"Đưa cô Lục đến bệnh viện!"
Nhưng khi nhìn thấy mấy người đỡ Lục Hinh Lâm, cả người cô ta toàn máu thì Lệ Thanh Diễn lại thấy hơi nghi ngờ.
Một người ngã từ trên cầu thang xuống, nếu như không đụng trúng thứ gì sắc bén, thì phần bụng không thể đổ nhiều máu như vậy được!
"Khoan đã!" Lệ Thanh Diễn di lại gần Lục Hinh Lâm, lại phát hiện lông mi giả của cô ta đang khẽ run run.
Hành vi vụng về, vậy là đủ rồi!
Lệ Thanh Diễn đến gần, rút túi máu trên người cô ta.
Lúc nhìn thấy túi máu phát kinh đó, những người đang vay quanh hóng chuyện đều hoảng hồn.
Thì ra là giả bộ! Người phụ nữ đó diễn cũng giống quá rồi đấy!
«Túi máu! »
Thật không ngờ, người phụ nữ này trông bị thương nặng như vậy, hóa ra cô ta đang giả vờ!
"Hóa ra là giả!"
Cũng có người nhận ra Lục Hinh Lâm, cũng biết cô ta là diễn viên.
"Không ngờ, diễn viên bây giờ cũng ghê gớm quá!"
"Đúng rồi, lúc nào cũng diễn kịch được! Thiệt là. . . nghe nói là con giáp thứ mười ba phá hoại hôn nhân nhà người ta đó!"
"Dạng phụ nữ thế này thật sự mắc tởm quá!"
Trên mặt Lục Hinh Lâm đầy lúng túng. Cô ta chưa bao giờ ngờ Lệ Thanh Diễn lại đến đây.
Hơn nữa, vì sự xuất hiện của anh lại khiến cho mọi kế hoạch định sẵn của cô ta phá sản.
Thế nhưng, quả thật cô ta có té cầu thang, cả người đều đau ê ẩm. Chỉ là không có vết thương ngoài da.
Lục Hinh Lâm suy xét cảm thấy bản thân cô ta cứ tiếp tục giả vờ hôn mê vẫn tốt hơn một chút.
Thấy đám người ham vui tụ tập dần tản đi, Lệ Thanh Diễn mới quay ngườim kéo tay Thi Hạ đi.
Cô ngốc này!
Thế nhưng Thi Hạ hoàn toàn không biết suy nghĩ của Lệ Thanh Diễn. Cô chỉ ngạc nhiên khi anh xuất hiện mà thôi.
"Lệ Thanh diễn, sao hôm nay anh lại đến đây?"
Anh hơi dừng lại, quay người. Nhưng cô thì không dừng lại nên đập thẳng mặt mình vào trong ngực anh.
Cô xấu hổ mà đẩy anh ra, vuốt lại tóc mình. Dạo gần đây cô thấy hình như bản thân cô hơi chậm chạp.
"Nếu hôm nay tôi không đến, Thi Hạ! Tôi cũng không tin cô có cách xử lý tốt đấy!" Lệ Thanh Diễn nhìn cô, nói từng chữ.
Thi Hạ không biết phản bác thế nào, chỉ có thể nhìn anh.
Trong lòng cô lại nghĩ, cô bết bát thế à?
Nhưng cái cô Lục Hinh Lâm kia quá mưu mô rồi! Trước giờ cô chưa từng nghĩ đến cô ta lại có thể dùng cách nham hiểm như vậy để đối phóp với mình.
"Thi Hạ! Cô ngu quá!"
Lệ Thanh Diễn thở một hơi dài, cũng không biết phải nói với cô thế nào.
Thi Hạ nhìn Lệ Thanh Diễn, phân vân một lúc lâu mới mở miệng hỏi, "Tôi. . . Lệ Thanh Diễn, anh có tin tôi đẩy cô ta xuống không?"
Lệ Thanh Diễn nhìn cô, cô lại khần trương.
"Cô là vợ tôi! Tôi không tin cô thì tin ai?"
Thi Hạ bật cười! Ừ đúng ha! Cô xém quên cô là vợ của Lệ Thanh Diễn!
"Lệ Thanh Diễn! Dù sao đi nữa tôi cũng cảm ơn anh! Cảm ơn anh vì đã tin tôi!" Nói xong cô thở dài một hơi.
Nếu nói thật ra, lúc anh nói cô là vợ anh, trong lòng cô có hơi chút cảm động đấy!
"Không cần cám ơn! Nói gì cũng là do tôi gọi cô tới!" Lúc nói chuyện, giọng anh đầy vẻ bất đắc dĩ.
Nói thật, Lục Hinh Lâm nghĩ tới cách này để làm phiền Thi Hạ, khiến cho Lệ Thanh Diễn khá bất ngờ.