Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, rồitất cả cũng sẽ có biện pháp xử lý thôi!
“Chủ đề của cuộc họp có phải là chuyện chấm dứt hợp đồng với Lệ Cảnh Dương không?” Thi Hạ suy nghĩ rồi hỏi.
Mạt Mạt gật đầu, tiếp tục trả lời, “Vâng,bên trên Thi Nhuận Trân Châu đều đưa ra mệnh lệnh, tất cả đều gây áp lực cho chị.”
“Nếu bây giờ cuộc họp chỉ có một chủ đề như vậy thì em nói với bọn họ rằng chị sẽ không tới tham gia.”
“Dạ?”
Mạt Mạt nhìn Thi Hạ, rõ rang cô ấy rất khó xử.
Chẳng lẽ nói, tổng giám đốc Thi bảo các cổ đông cứ ở đó đi, còn một mình chị ấy đang ngồi trong văn phòng sao?
Nhưng mà nế họ không gặp được chị Thi Hạthì những lão già này sẽ không từ bỏ!
Thi Hạ nhìn Mạt Mạt, giải thích, “Chị cảm thấy thật sự không cần thiết để mở cuộc họp này, dù cho chị có tham gia thì chị cũng sẽ không đồng ý với ý kiến của họ đâu.”
“Nhưng nghiên cứu sản phẩm mới cần có hỗ trợ tài chính, nếu không có các cổ đông khác ký tên đồng ý thì chị không nhận được tiền.”
Mạt Mạt cũng biết rõ nếu giờ Thi Hạ qua đó thì chẳng có một chút tác dụng nào cả.
Nhưng sản phẩm đang nghiên cứu cần có hội đồng quản tị ký tên đóng dấu mới có thể nhận được phần hỗ trợ tài chính ban đầu!
Thi Hạ giơ hay tay lên vuốt chân mày, vẻ mặt buồn bã, “Mạt Mạt, dự án này còn thiếu bao nhiêu tiền?”
“300 vạn.”
Thi Hạ mím môi, mày nhíu lại.
300 vạn, thật là một số tiền khổng lồ, nếu mấy lão già kia không ký tên đóng dấu thì dự án không thể bắt đầu được.
Nhưng dựa theo tình hình hiện tai……
“Tổng giám đốc Thi, hay là chúng ta tạm thời thỏa hiệp đã, cứ lấy được tiền hỗ trợ dự án rồi nói sau.” Mạt Mạt nhìn Thi Hạ, cẩn thận thuyết phục cô.
Thi Hạ lắc đầu.
“Quên đi, chị biết rồi, để chị nghĩ cách.”
Mạt Mạt cũng chỉ có thể gật đầu khi nhìn thấybộ dáng quyết tâm của Thi Hạ.
Rốt cuộc,tổng giám đốc Thi bướng bỉnh đến mức nào thì trong lòng Mạt Mạt hiểu rất rõ.
Cho nên, một khitổng giám đốc Thiđẫ quyết định làm một việc gì đó thì tốt nhất cô ấy không cần thuyết phục làm gì vì thuyết phục cũng không có tác dụng gì cả.
Chỉ có một điều mà Thi Hạ quên mất, bây giờ cũng không phải chỉ có mình hội đồng quản trị buộc Thi Hạ phải chấm dứt hợp đồng với Lệ Cảnh Dương đâu!
“Tổng giám đốc Thi, có bà Thi đang ở đây.”
Khi nghe thấy Bạch Xu đang qua đây, Thi Hạ hít một hơi, lẽ ra cô nên nghĩ tới người phụ nữ này sao có thể không xuất hiện được chứ.
Bà ta đang muốn tới xem trò cười đây mà!
“Cho bà ta vào đi.”
“Dạ? chị Thi Hạ, hay là em cứ nói chị không có ở đây là được.” Mạt Mạt đứng bên lo lắng cho Thi Hạ.
Rốt cuộc, lần trước cáibà điên này tới đây trực tiếp đánh vỡ đầu Thi Hạ.
Với loại người phụ nữ ghê gớm như vậy thì tổng giám đốc Thi không gặp thì tốt hơn.
Tuy nhiên Thi Hạ cũng chỉ mỉm cười rồi trả lời, “Yên tâm đi, không sao đâu, hơn nữa, trốn được mùng một cũng tránh không khỏi mười lăm, một ngày nào đó thì chị vẫn phải đối mặt với bà ta.”
Mạt Mạt chỉ mím môi, gật đầu.
Ở trong công ty, Mạt Mạt có nghe thấy mấy tin đồn nhảm nhí về chuyện bà Thi không phải là mẹ đẻ của chị Thi Hạ rồi.
Chỉ không ngờ thái độ của bà Thơ với tổng giám đốc Thi lại kém như vậy, dù sao đi nữa hai người cũng là người một nhà mà!
“Chị Thi Hạ, lát nữa gặp bà Thi, chị nhất định phải bình tĩnh đấy nhé !” Mạt Mạt cẩn thận nhắc nhở.
Bà Thi nổi điên lên thật sự rất giống loại đàn bà đanh đá, vô cùng đáng sợ.
Ngược lại khi nhìn bộ dáng lải nhải với vẻ mặt lo lắng của con bé này thì Thi Hạ lại bật cười.
“Sao vậy, em sợ chị đánh nhau với bà ta à?”
Mạt Mạt lắc đầu, vẻ mặt vô tội.
“Em không có ý này.”
Cô ấy không sợ hai người họ đánh nhau mà chỉ sợ tổng giám đốc Thi bị uất ức thôi.
Chị Thi Hạ cũng thật xui xẻo khi gặp được một bà mẹ kế như bà Thi.
Khi Bạch Xu qua đây thì đã mang theo bộ dạng tức giận, ánh mắt rực lửa, khi nhìn thấy Thi Hạ đứng trước mặt, bà ta hận không thể băm cơ thể cô ra thành mảnh nhỏ
“Thi Hạ, cô!”
Bạch Xu đang chuẩn bị mở miệng chửi đổng thì Thi Hạ nhanh chóng đứng trước mặt ngăn bà ta lại.
Chỗ này quá đông người, Bạch Xu muốn mất mặt nhưng cô còn biết giữ gìn mặt mũi đấy.
“Không biết hôm nay bà Thi đến công ty có chuyện gì cần làm vậy?”
Thi Hạ vừa nói vừa khua tay, ý bảo những người khác đều đi ra ngoài, Mạt Mạt tìm cơ dọn dẹp hồ sơ để ở lại.
Thật ra cô ấy cũng rất lo cho Thi Hạ.
Thoạt nhìn bà Thi không phải là người hiền lành gì, cho nên cô ấy ở lại, nếu lỡ có đánh nhau thì còn có thể giúp chị Thi Hạ một tay.
“Thi Hạ, cô biết rõ ràng tôi tới đây tìm cô vì chuyện gì!”
Thi Hạ trả lời một cách lạnh lùng, “Bà Thi không nói rõ thì làm sao tôi biết được!”
------------------------------------------------