"Còn có nấm hương nữa, Hạ Hạ cũng không thích ăn."
Thi Hạ ngẩng đầu nhìn Lệ Cảnh Dương, thằng oắt này!
"Thiên nột, trí nhớ của cậu cũng thật tốt quá, cậu không nói ra thì tôi cũng suýt quên đấy."
"Lạch cạch!"
Lệ Cảnh Diễn đạp mạnh đôi đũa xuống bàn, sau đó xoay người đi lên tầng không do dự chút nào.
Tại sao Thi Hạ cảm thấy tâm trạng của Lệ Cảnh Diễn hôm nay hình như không đúng cho lắm!
"Cảnh Diễn, con không ăn nữa à?" Tô Giai Kỳ nói theo sau.
Bà cũng không hiểu được cơn giận của con trai, chẳng hiểu được nó làm sao nữa.
"Ăn no rồi."
Anh nào phải ăn cơm no, là giận đến no bụng mới đúng!
Tô Giai Kỳ lẩm bẩm, "Nhưng mà có ăn được mấy đâu mà kêu no!"
Thi Hạ mỉm cười rồi chạy sang kéo Tô Giai Kỳ, cô biết tâm trạng Lệ Cảnh Diễn chả bao giờ ổn định.
"Không sap đâu mẹ, tí nữa ăn xong con sẽ mang lên cho anh ấy."
Tô Giai Kỳ hết cách đành phải gật đầu.
"Được rồi, cũng không biết hôm nay thằng bé này làm sao nữa."
Thi Hạ tìm tạm một lý do, "Chắc là công việc có chuyện gì đó thôi ạ."
Sau đó, cô tiếp tục cúi đầu ăn cơm, lúc này còn cảm thấy bụng đói, nhưng bây giờ Thi Hạ cũng không thèm ăn nữa.
"Hạ Hạ, con quan tâm tới nó nhiều vào nhé." Tô Giai Kỳ ở bên cạnh nhắc nhở.
Thi Hạ gật đầu, "Vâng ạ, con nhớ rồi."
Lệ Cảnh Dương vẫn ở bên cạnh khoác lác.
"Hạ Hạ, chị cũng quan tâm đến em nhiều một chút nha!"
Tại sao mọi thứ luôn xoay quanh anh trai, mẹ cũng thế, mà bây giờ Hạ Hạ lại ở bên Lệ Cảnh Diễn.
Tô Giai Kỳ trừng mắt nhìn đứa con trai thứ hai, rồi lại phàn nàn, "Thằng bé thối tha này, con nhanh nhanh tìm một người bạn gái về nhà, để cho mẹ già được yên tâm."
Tuy nhiên Lệ Cảnh Dương lại không bị mẹ ảnh hường, mấy năm tuổi trẻ tốt đẹp, cậu ta còn muốn chơi bời thêm vài năm nữa!
"Mẹ, vội làm gì chứ, con trai mẹ đẹp trai phóng khoáng, đầy người xếp hàng đằng sau, mẹ đừng lo."
Nếu không phải bởi vì từ nhỏ bà được đào tạo phép lịch sự và có học thức thì Tô Giai Kỳ thật sự muốn cầm đũa gõ mạnh lên đầu Lệ Cảnh Dương, nhìn xem trong đầu cậu ta rốt cuộc có những gì!
"Chị dâu, em nói có lý đúng không?" Lệ Cảnh Dương lại nhìn Thi Hạ lần nữa.
Thi Hạ chỉ có thể tiếp tục mỉm cười, gật đầu.
Dù sao, bà cũng nhìn ra, Lệ Cảnh Dương từ nhỏ đến lớn cứ giống như kẻ dơi hơi, Thi Hạ cũng thích nghi được.
"Con đấy!"
Tô Giai Kỳ lắc đầu bó tay, thở dài một hơi.