"Không tin tôi thì đừng nói đến chuyện hợp tác, đây là tự do của cô." Lệ Cảnh Dương nhếch miệng lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Sức lực của một mình cậu quá yếu, muốn đoạt lại nữ thần thì cậu cần một người trợ giúp.
Chỉ cần là một người phụ nữ, hơn nữa mù quáng say mê anh trai cậu là được rồi.
Nếu anh trai đã không thích Hạ Hạ, vậy tội gì còn muốn dây dưa mãi với Hạ Hạ của cậu chứ!
Làm lỡ dở Hạ Hạ, cũng làm lỡ dở bản thân anh ấy mà thôi.
"Từ hôm nay trở đi, cô là bạn gái của tôi. Đương nhiên chỉ là trên danh nghĩa thôi. Còn chuyện tiếp đó, yên tâm đi, tôi sẽ dạy cho cô phải làm thế nào."
Tô Khả Khả không biết Lệ Cảnh Dương có mục đích gì, nhưng cô ta vẫn gật đầu, đặt lòng tin vàoLệ Cảnh Dương.
Nếu chỉ có mình cô ta, muốn tranh đấu để trở thành bà chủ của Tập đoàn Lệ Thị quá khó khăn. Bây giờ có Lệ Cảnh Dương giúp đỡ, vậy. . .
"Anh có thể cho tôi biết lý do không?"
"Lý do gì?"
"Lý do anh tình nguyện giúp đỡ tôi chia rẽ anh trai và chị dâu mình?"
"Tôi không thể nói cho cô được. Cô chỉ cần biết tôi sẽ giúp cô là được rồi." Lệ Cảnh Dương mân mê môi của mình.
Một ngày nào đó, tất cả mọi người đều sẽ biết lý do cậu làm như vậy, Thi Hạ cũng sẽ biết.
"Anh thích chị dâu của mình."
Tô Khả Khảhoàn toàn khẳng định mà không phải đặt câu hỏi.
Trực giác của phụ nữ luôn chính xác nhất. Từ trước tới giờ trực giác của cô ta chưa bao giờ lừa cô ta.
Hơn nữa, vừa rồi cô ta cũng thấy ánh mắt Lệ Cảnh Dương nhìn Lệ Cảnh Diễn rất kì quái.
Lúc Thi Hạ bước tới, người này còn hốt hoảng đẩy cô ta ra nữa.
Chỉ khi người đàn ông nhìn thấy người phụ nữ mình yêu nhất mới có thể không muốn cô ấy thấy mình đi cùng một cô gái khác.
"Đừng có đoán mò, suy đoán của cô sai rồi."
Lệ Cảnh Dương nói xong liền quay lưng bỏ đi. Cậu ghét tất cả những người có thể nắm được suy nghĩ của mình, điều này khiến cậu cảm thấy rất bức bối.
"Lệ Cảnh Dương, bất kể mục đích của anh là gì, tôi đều đồng ý hợp tác với anh." Tô Khả Khả nói.
Cô ta không quan tâm mục đích của Lệ Cảnh Dương là gì, chỉ cần biết mục đích duy nhất của cô ta chính là trở thành vợ của Lệ Cảnh Diễn.
Lệ Cảnh Dương không nói thêm gì cả, chỉ vội vàng bước đi.
Nhưng vừa bước vài bước liền đụng phải Ninh Vô Ưu đang định bước vào rạp chiếu phim.
Ninh Vô Ưu còn đang cầm một cốc trà sữa, bị người đụng phải liền bắn tóe khắp người.
"Lệ Cảnh Dương, anh cố ý đúng không!"
Hai người họ đúng là oan gia ngõ hẹp!
Lần đầu gặp mặt Lệ Cảnh Dương liền muốn gây rắc rối cho cô.
Bây giờ không biết cố ý hay vô tình lại biến cô thành bộ dạng nhếch nhác thế này đây.
Lúc thấy Ninh Vô Ưu thì Lệ Cảnh Dương cũng ngạc nhiên vô cùng, cậu không ngờ mình lại có duyên với cô nàng ôn thần này đến thế.
"Ôn th. . . cô Ninh, thật ngại quá, để tôi đi cùng cô xử lí quần áo một chút."
Lệ Cảnh Dương cười hối lỗi, kiên nhẫn đi cùng Ninh Vô Ưu tới nhà vệ sinh.
Ninh Vô Ưu trợn to mắt nhìn cậu, không đúng, người này sao cứ như biến thành một người khác thế?
"Anh là Lệ Cảnh Dương đấy à?"
Cô bắt đầu cảm thấy không dám khẳng định, có phải người này chỉ giống giống Lệ Cảnh Dương chứ không phải chính chủ không?
Dù sao thì Lệ Cảnh Dương không thể nào lịch thiệp như vậy được!
"Xin thưa cô Ninh, tôi đúng là Lệ Cảnh Dương, vô cùng xin lỗi vì đã làm bẩn đồ của cô."
Ninh Vô Ưu cau chặt mày nhìn Lệ Cảnh Dương đứng trước mặt mình, trong lòng nghĩ, có phải người này xem nhiều phim cổ trang quá nên bị lậm không?
"Lệ Cảnh Dương, hôm nay anh rất lạ."
Ninh Vô Ưu lắc đầu nhìn vết bẩn trên người mình, hình như cũng không đến nỗi nào, chỉ là bỏ lỡ giờ chiếu phim rồi.