Thật là, cô suy nghĩ nhiều như thế làm gì chứ, những thứ này có liên quan với mình sao?
"Xe của cô hôm qua để ở công ty rồi, sáng nay tôi đưa cô đi làm."
Thi Hạ nghe Lệ Cảnh Diễn nói vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, hôm nay anh cứ như biến thành một người khác, thật sự làm Thi Hạ không kịp thích ứng.
"Không cần đâu, tôi có thể tự gọi xe, anh còn có công việc của mình mà." Thi Hạ cười đáp.
Tuy nhiên, nụ cười đó lại nhàn nhạt, hơi gợn trên môi, luôn có cảm giác hơi chiếu lệ.
Sau đó, Lệ Cảnh Diễn cũng không có từ bỏ.
"Vậy cũng được, buổi trưa cùng ăn cơm nhé?" Anh tiếp tục hỏi.
Thi Hạ không nhịn được ngẩng đầu nhìn Lệ Cảnh Diễn, giống như nhìn thấy một người xa lạ, Lệ Cảnh Diễn bị cô nhìn vậy thì hơi xấu hổ.
"Nhìn tôi vậy làm gì?" Anh hỏi.
Thi Hạ lúc này mới phản ứng lại, cách mình nhìn anh cũng có hơi kì quặc rồi.
Nhưng mà, người kì lạ trước cũng là Lệ Cảnh Diễn, không phải mình mà!
Nếu như không vì biểu hiện ngày hôm nay của anh bất thường như thế, Thi Hạ cũng không thể hoài nghi nhiều như vậy!
Cô cười nhẹ, nhìn Lệ Cảnh Diễn, đáp lại: "Không có gì, chỉ là cảm thấy Lệ Cảnh Diễn anh hôm nay thật kì quái."
Lệ Cảnh Diễn giải thích: "Em trai tôi ngày hôm nay về nước, bố mẹ bảo chúng ta cùng nhau về nhà ăn cơm."
Hóa ra là như vậy.
Bây giờ Thi Hạ mới hiểu, lí do ngày hôm nay anh lại bất bình thường như vậy, là vì cần một người vợ cùng anh về nhà để thể hiện tình cảm.
"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ không tăng ca."
Trên mặt Thi Hạ vẫn là không có thêm biểu cảm nào.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn thấy cô như vậy, lại cảm thấy không thoải mái, anh thậm chí cũng không biết bản thân vì sao lại thấy không dễ chịu chút nào!
Lẽ nào, cả đêm qua anh không về nhà, người phụ nữ này cũng không muốn hỏi anh đã đi đâu làm gì sao?
Nghĩ đến đây, Lệ Cảnh Diễn đột nhiên nhíu mày có chút tức giận, mới sáng sớm, đã thật ngột ngạt!
"Đêm hôm qua, tôi. . ."
"Chúc mừng anh, Lệ Cảnh Diễn, mối tình đầu của anh quay lại rồi."
Cô nói xong, liền dang tay ốm lấy Lệ Cảnh Diễn một lát, rồi gần như không do dự buông tay ra.
Trong đầu Lệ Cảnh Diễn càng thêm khó hiểu, cô nói vậy là có ý gì?
Mối tình đầu của mình quay lại rồi, vợ của mình thế mà vẫn nói chúc mừng?
Ánh mắt Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ, như muốn nhìn xuyên thấu người phụ nữ này xem cô đang nói dối hay nói thật lòng.
Nhưng thấy ánh mắt Thi Hạ chân thật như vậy, làm anh càng thêm tức giận, vậy mà cô lại không hề để ý!
"Vậy còn cô? Cô phải làm sao bây giờ?" Lệ Cảnh Diễn chưa từ bỏ ý định vẫn hỏi tiếp.
Thi Hạ cười cười, nhìn Lệ Cảnh Diễn.
"Lệ Cảnh Diễn, sao anh biết được là tôi sẽ không tìm được ai yêu tôi? Nói không chừng tôi còn tìm được người ấy sớm hơn anh cơ đấy!" Nhìn cô rất nhẹ nhàng.
Thế nhưng mà, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó trong lòng lại giống như đang bị đè nặng bởi mộttảng đá nặng ngàn cân, cảm giác bị đè nén như vậy cũng chỉ có mình Thi Hạ cảm nhận được.
Lệ Cảnh Diễn còn chưa kịp phản ứng lại xem người Thi Hạchọn là ai thì Thi Hạ cũng đã quay người bỏ đi.
Cô phải đi làm.
Không biết vì cái gì, nhìn bóng lưng Thi Hạ đang đi dần xa, Lệ Cảnh Diễn đột nhiên cảm thấy, mình thật có cơ hội để vãn hồi.
Nhưng mà, Thi Hạ là vợ của mình cơ mà!
Thi Hạ đi ra đến cửa, nhìn ra bên ngoài, đột nhiên cảm thấy mũi có chút cay cay, rất không thoải mái.
Thật là, cô đang làm cái gì vậy chứ!
Nhưng mà, vừa nhìn thấy Khương Ngự Thừa đang đứng bên cạnh chiếc Porche, Thi Hạ vẫn hơi giật mình một chút.
"Khương Ngự Thừa?"
Sao anh ta lại đến đây.
Trên mặt Khương Ngự Thừa lại mang một nụ cười.
"Hello, vừa đúng lúc tiện đường nên đến đón em đi làm." Anh ta cười nhìn Thi Hạ, làm như là thật sự chỉ là tiện đường mà thôi.
Nhưng mà nhà anh ta ở chỗ nào, Thi Hạ cũng không biết.