"Giám đốc, em cảm thấy cái công ty cung cấp này có vẻ không có ý tốt với chị. Những người thường bàn chuyện không ai lại đi chọn quán bar cả!"
Cô cảm thấy hơi lo, dù sao giám đốc cũng là con gái. Hơn nữa người của bên kia lại là nam. Chọn địa điểm là nơi nhạy cảm như thế, nhìn qua là thấy chằng có ý tốt rồi.
Thi Hạ lắc đầu cười, trả lời, "Không sao, chỉ cần bên kia đồng ý gặp mặt là được rồi!"
Nhưng nói không lo lắng là điều không thể.
"Mạt Mạt thế này đi, hôm nay bảo Lâm Lợi đi theo chị!"
Dù sao, đi cùng một người đàn ông thì vẫn an tâm nhiều hơn.
Mạt Mạt lại rối rắm, "Nhưng hôm nay quản lý Lâm xin nghỉ phép rồi ạ! Hình như vợ anh ấy sinh! Hơn nữa, tổng giám đốc Phương bên kia nói hy vọng chị đi một mình!"
Đó cũng là lý do vì sao hôm nay cô ấy không muốn để giám đốc mình đi qua đó.
Thi Hạ cắn môi cúi đầu suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên, "Vậy chị tự đi qua đó cũng được!"
Cô không thể bỏ qua bất kì một cơ hội nào! Tuyệt đối không bỏ qua!
Lỡ như người ta chỉ muốn xem thử sự tin tưởng của cô dành cho họ thế nào. Như vậy, không phải là cô thua rồi sao?
"Nhưng em vẫn thấy cái chỗ đó không tốt đẹp gì!" Mạt Mạt vẫn cảm thấy có chút không yên.
Thi Hạ mỉm cười, "Không sao đâu! Mạt Mạt, em cứ yên tâm! Chị sẽ tự bảo vệ bàn thân mình!"
Cô tin bản thân mình đã từng đàm phán nhiều lần rồi, cũng chưa từng xuất hiện chuyện gì. Thế nên tối nay cũng hy vọng không có chuyện gì phát sinh.
Dù Mạt Mạt khuyên nhủ thế nào, nhưng Thi Hạ vì việc hợp tác cũng không có ý định dừng lại.
. . .
Đến cửa quán bar, Thi Hạ có hơi nhíu mày. Cô không hế ghét chuyện uống rượu vì nó mà một loại văn hóa.
Thế nhưng, từ sâu trong lòng cô vẫn có chút kháng cự với quán bar. Cô ghét thứ âm thanh xập xình, cả những người tham gia một cách điên cuồng.
Nhưng hiện giờ, vì công việc của bản thân, cô không còn cách nào khác mà tiến lên. Cô chẳng còn một con đường nào nữa.
"Tổng giám đốc Phương! Ngưỡng mộ đã lâu!"
Lúc nhìn thấy Thi Hạ xuất hiện trước mặt mình, Phương Khởi Hưng rất phấn chấn.
"Giám đốc Thi không ngờ lại trẻ và xinh đẹp đến thế này! Thật sự khiến cho tôi kinh ngạc!"
Ánh mắt ông ta nhìn cô đầy tham lam. Thi Hạ không phải là một cô gái không hiều sự đời. Ánh mắt đó rõ ràng đang ám chỉ một điều gì đó.
Nhưng bản thân cô lại không có suy nghĩ y như ông ta.
"Tổng giám đốc Phương cứ đùa!"
Thi Hạ cười nhẹ nhàng rồi ngồi xuống đối diện Phương Khởi Hưng.
Vừa rồi khi cô bước vào cửa, cô không thấy ai ngoài Phương Khởi Hưng. Thế nhưng giờ cô lại nhìn thấy hai người xuất hiện không thể giải thích được.
Điều này khiến cho cô thấy hơi lo lắng. Cô muốn đem hợp đồng kí cho nhanh, sau đó tranh thủ thời gian rời khỏi chỗ này.
Trực giác của cô cho cô biết, Phương Khởi Hưng không phải người hiền lành gì.
Thi Hạ cười chào nói với Phương Khởi Hưng, "Tổng giám đốc Phương, tôi hẹn tổng giám đốc Phương là muốn thương lượng với ông về nguồn nguyên liệu cho Thi Nhuận Trân châu. . . !"
Thế nhưng ánh mắt Phương Khởi Hưng đều dừng trên mặt, trên người cô, thậm chí ánh mắt còn có chút vô lễ càng khiến cho cô thấy khó chịu.
"Giám đốc Thi, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt! Vừa mới gặp đã bàn chuyện công việc thì có vẻ không hay lắm!"
Phương Khởi Hưng nói xong thì đứng dậy, qua ngồi xuống cạnh cô, còn ngồi khá gần.
Thi Hạ có chút kháng cự, cô ghét người khác ngồi quá gần với mình, nhất là những người đàn ông không quen biết.
"Là lỗi của tôi! Tổng giám đốc Phương, tôi mời ông một ly!" Thi Hạ cười, khẽ giơ cao ly rượu trong tay.
Chứng kiến mỹ nhân nghe lời như thế, dĩ nhiên trong lòng Phương Khởi Hưng mừng thầm đến điên.
Nhưng cô vội vàng đưa chuyện hợp đồng làm chủ đề. Vì lần này, mục tiêu của cô là hợp đồng.
"Tổng giám đốc Phương, Thi Hạ tôi có tính xấu là không được phóng khoáng cho lắm! Nên tổng giám đốc Phương có thể tham khảo hợp đồng trước. . . !"
Thế nhưng ánh mắt Phương Khởi Hưng nhìn Thi Hạ trở nên phức tạp, hay nói đúnbg hơn là nhìn chằm chằm vào cô.