Chỉ là, do anh có chút lưu luyến cái cảm giác có Thi Hạ ở bên cạnh mình, đột nhiên anh không muốn Thi Hạ rời khỏi mình .
Mà anh cũng tự hiểu rõ, Thi Hạ của anh là một người thích nghe lời ngon ngọt, chứ không thích bị ép buộc gò bó.
Nếu như anh thật sự ra lệnh ép Thi Hạ ở bên cạnh mình, thì anh cũng không biết mình chọc cho người phụ nữ bé nhỏ kia tức thành cái dạng gì .
Ngoài việc trước mặt cô tỏ ra yếu đuối, để có được chút sự đồng cảm của cô, thì Lệ Cảnh Diễn thực sự không tìm ra được cách nào khác.
Điều đó cũng đã chứng minh được câu nói, đối phó với kiểu người như thế nào thì phải có cách để đối phó với kiểu người đó.
Nhìn người phụ nữ đang yên ổn ngủ trong lòng mình, trái tim Lệ Cảnh Diễn bỗng trở nên mềm mại.
Cảm giác giống như ngay lập tức có được toàn bộ thế giới vậy.
Chẳng lẽ, tầm quan trọng của Thi Hạ trong trái tim anh đã thực sự thay đổi một cách vô thức?
Thi Hạ không rõ vì sao mình lại ngủ thiếp đi trong lòng Lệ Cảnh Diễn, mà cô cũng không biết chính mình thức dậy như thế nào.
Chỉ là khi cô mở mắt ra, cô cảm nhận được Lệ Cảnh Diễn ôm mình vẫn còn đang ngủ.
Thi Hạ nhẹ nhàng nới lỏng vòng tay của Lệ Cảnh Diễn ra, cô thật hết nói nổi, đã ngủ rồi mà còn lo sợ mình bỏ chạy .
Thi Hạ mỉm cười ngọt ngào, nhẹ nhàng rời khỏi giường, sau đó đi đến phòng bếp.
Dạ dày của Lệ Cảnh Diễn không thoải mái, chủ yếu là do dạ dày khá yếu lại bị kích thích nữa. Người đàn ông to lớn như vậy mà lại không biết cách tự chăm sóc bản thân.
Thi Hạ thở dài bất lực, chỉ có thể đi đến phòng bếp nấu cho Lệ Cảnh Diễn bát cháo làm cho dạ dày dễ chịu hơn .
Thi Hạ nghĩ rằng, so với uống đống thuốc tây thì nên ăn cháo sẽ tốt cho dạ dày hơn .
Khi Thi Hạ nấu xong cháo thịt nạc, cô đến phòng ngủ thì phát hiện Lệ Cảnh Diễn vẫn chưa tỉnh.
Mỗi ngày tinh thần của anh đều rất tốt, như thể trong người anh có nguồn năng lượng vô tận.
Nhưng mỗi đêm anh phải thức khuya bao lâu, bao lâu rồi anh không ngủ, thì chỉ có một mình Lệ Cảnh Diễn mới rõ.
"Lệ Cảnh Diễn, dây đi."
Thi Hạ đến bên cạnh Lệ Cảnh Diễn, nhẹ nhàng lay lay anh, lúc này anh mới mở mắt ra .
Giấc ngủ của anh luôn rất nông, thậm chí bác sĩ còn nói, từ trước đến nay anh đều không có lấy một giấc ngủ sâu.
Tuy nhiên, lúc nãy khi ôm lấy Thi Hạ ngủ một lúc Lệ Cảnh Diễn cảm thấy có một cảm giác an toàn không nói ra lời.
Khi ôm người phụ nữ khác, anh chưa từng cảm nhận được cảm giác đó, mà thực tế thì anh cũng rất ít khi ôm người phụ nữ khác.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn đột nhiên phát hiện ra rằng Thi Hạ và những người phụ nữ khác không hề giống nhau.
Còn về khác nhau ở chỗ nào thì tạm thời Lệ Cảnh Diễn vẫn còn chưa rõ lắm.
Khi nhìn thấy Thi Hạ ở trước mặt, Lệ Cảnh Diễn vẫn nở ra một nụ cười tươi.
Bây giờ cô trông rất dịu dàng, giống như một người vợ, không giống như người phụ nữ mạnh mẽ mà anh thấy trên thương trường kia.
"Dậy đi, để tôi đút cho anh ăn một chút cháo nóng trước, bụng rỗng như thế thì rất khó chịu." Thi Hạ khẽ thuyết phục anh ăn cháo.
Lệ Cảnh Diễn sững người một lúc rồi gật đầu.
Thi Hạ nhẹ nhàng thổi cháo cho bớt nóng, khi xác nhận được cháo đã không còn nóng nữa thì mới đưa từng muỗng cháo đút cho Lệ Cảnh Diễn .
Lệ Cảnh Diễn thật sự có ảo giác, rằng anh đột nhiên muốn giữ người phụ nữ trước mặt này ở bên mình cả đời .
Chỉ có hai người họ sống bên nhau, vĩnh viễn sẽ không có kẻ thứ ba chen vào cuộc sống bình yên của họ.
"Thi Hạ, lúc này trông cômới thật sự giống một người phụ nữ." Lệ Cảnh Diễn đột nhiên nói.
Thi Hạ hơi sững sờ.
"Anh . . ."
Cho nên, ý của Lệ Cảnh Diễn là trước đây trông cô không giống phụ nữ sao?