Thi Hạ thầm mắng: “Người phụ nữ ngu ngốc này, cô ta là muốn hủy hoại Lệ Cảnh Dương?”
Nếu cô ta muốn giải quyết vụ việc này êm đẹp thì có thể giải quyết một cách riêng tư, nhưng cô ta lại đem vụ việc ầm ĩ thành ra thế này, nhân viên của Lệ Cảnh Dương bị hủy hoại thì cũng không nói, vấn đề là nó sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này của Lệ Cảnh Dương.
"Tổng giám đốc Thi, thì ra chị cũng biết vụ này sao!" Mạt Mạt hỏi.
Thi hạ không phủ nhận, khẽ gật đầu.
"Biết một chút, để mọi người biết rằng họ chỉ cần làm những gì họ nên làm. Đừng nghĩ về những điều khác không liên quan đến họ."
“Vâng, Tổng giám đốc.”
Sau khi Thi Hạ trở lại văn phòng, mang theo một khuôn mặt lạnh lùng, sắc mặt rất khó coi.
Lúc này di động đặt trên bàn trà màu đen rung lên, Thi Hạ hơi sững người một lát, rồi mới đi qua xem, thì ra là cuộc gọi của Lệ Cảnh Dương, cô tiếp nhận cuộc gọi.
“Cảnh Dương, có chuyện gì sao?”
“Hạ Hạ, chị có thời gian không, chúng ta gặp nhau một lát.”
Nghe giọng nói của Lệ Cảnh Dương có vẻ buồn bã. Gặp phải chuyện như thế này, thì chắc chắn tâm trạng của cậu bị kích thích không nhẹ.
Thi Hạ hơi sững một lát, mới trả lời cậu: “Được, mấy giờ, gặp ở đâu? ”
Lệ Cảnh Dương cười khổ, lại nhìn đến cánh cửa đang đóng kín của nhà mình. Cậu cảm thấy hơi phiền lòng, bây giờ bên ngoài đều là phóng viên, cậu muốn ra cũng không ra được.
"Ha ha, thôi, quên nó đi, vẫn là ở nhà em thì hơn. Giờ nếu muốn ra ngoài thì em phải cải trang một phen thì mới ra được."
Thi Hạ gật gật đầu, “Được, cậu đợi một lát, chút nữa tôi sẽ qua đó.”
Cô biết, lúc này Lệ Cảnh Dương tìm mình thì chắc chắn là có việc, nhưng chưa gặp Lệ Cảnh Dương nên Thi Hạ cũng không rõ là việc gì.
Hai mươi phút sau, xe của Thi Hạ dừng lại trước của nhà Lệ Cảnh Dương.
Nhìn thấy bên ngoài biệt thự của Lệ Cảnh Dương đang có rất nhiều phóng viên đứng chờ, Thi Hạ dứt khoát không muốn xuống xe.
Lúc này nếu đi tìm Lệ Cảnh Dương, thì chắc chắn sẽ bị đám phóng viên này bao vây lấy, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ!
Trợ lý Tịch Diệc vẫy vẫy tay qua cửa sổ, ý nói Thi Hạ đi vào bằng cửa sau, có lẽ ở cửa sau ít phóng viên hơn.
Thi Hạ gật gật đầu, đi theo hướng mà Tịch Diệc chỉ dẫn.
Nhưng mà cô thật không ngờ, chỉ dẫn của Tịch Diệc không phải là đi bằng cửa sau, mà là phải vượt tường.
Thấy cái đầu của Tịch Diệc nhô ra khỏi bờ tường, Thi Hạ hơi suy sụp.
“Tôi phải leo lên sao?”
Tịch Diệc hơi lúng túng, gật gật đầu.
“Cô Thi, hiện giờ cửa sau cũng đều là phóng viên, nên giờ chỉ có cách vượt tường mới vào trong được.”
Thi Hạ đỡ trán thầm ai oán, có chút bất lực, thôi được rồi, trèo tường thì trèo tường!
"Thật là, rõ ràng là có cửa nhưng lại không thể đường đường chính chính đi vào, mà lại phải trèo tường."
Thi Hạ lẩm bẩm.
Tịch Diệc theo sau Thi Hạ, lắc lắc đầu, mỉm cười bất lực, cũng bởi vì giờ là giai đoạn đặc biệt mà!
Nhưng mà, vừa giờ cậu ta có thể nhìn ra, kỹ năng leo của cô Thi không tệ.
“Tâm trạng của Lệ Cảnh Dương hai hôm nay thế nào rồi?” Thi Hạ hỏi.
Giọng nói của Lệ Cảnh Dương vừa rồi qua điện thoại, cô nghe ra có chút lạc lõng, khiến cô hơi lo lắng.
Cô thực sự sợ rằng Lệ Cảnh Dương nghĩ không thông, làm ra điều dại dột, nếu điều đó xảy ra thật thì đến lúc đó hối hận cũng không kịp!
Tịch Diệc lắc đầu bất lực, "Tình trạng hiện tại của Cảnh Dương quả thực rất tệ, em nghĩ liệu chị có thể giúp em thuyết phục anh ấy được không."
Thi Hạ gật đầu.
“Được, nếu tôi thuyết phục được cậu ấy, thì tôi nhất định sẽ giúp.”
“Cảm ơn chị.”
Chỉ là sau khi cô bước vào cửa lớn của phòng khách, cô liền ngửi thấy mùi mỳ cay nồng nặc.
Lệ Cảnh Dương, cậu cũng sung túc quá nhỉ, lại dám trốn trong nhà ăn mỳ tôm, đây là muốn trốn trong nhà không muốn ra đường gặp người nữa sao?
Nhìn thấy Lệ Cảnh Dương đang dựa vào ghế sofa, vì lâu rồi không cạo râu, cho nên bộ râu có hơi lộn xộn, trông giống như một nghệ sĩ lang thang đi bụi.
Hơn nữa, đôi mắt cũng mang theo cảm xúc của người nghệ sĩ, sầu muộn!
Đúng thế, đó là ánh mắt của sự sầu muộn ảm đạm, như thể mất hy vọng, và như thể mang theo chút tê liệt và vô cảm.
Thi Hạ lắc đầu, có chút đau lòng khị trông thấy Lệ Cảnh Dương biến thành như thế này, nhưng mà cảm thấy bất lực nhiều hơn.
“Râu cũng không chịu cạo, tinh thần suy sụp như vậy là muốn cho ai xem!”