"Thí chủ khách khí."
Cô nhóc xấu xa này đúng là, còn khách sáo với mình gì chứ. Hơn nữa lần này nếu nói tới giúp đỡ cũng là cô ấy giúp đỡ Lệ Cảnh Dương mà.
Có điều, nói cho cùng Hạ Hạ cũng coi như là người một nhà của bọn họ.
Ninh Vô Ưu mỉm cười, sau khi tiễn Thi Hạ đi, nghĩ đến Lý chủ nhiệm cũng bị mất chức, cô bỗng cảm thấy cả người mình thoải mái hơn rất nhiều.
Cảm giác cứu người thật tốt!
Nhưng mà tay cô không cẩn thận đụng trúng hộp nhỏ trong áo khoác của mình, cả người bỗng cảm thấy đau đầu.
Cô suy nghĩ một hồi liền lấy hộp nhỏ ra.
Lệ Cảnh Dương đáng chết anh ta đúng là nhiều tiền vậy sao?
Đưa quà gì không được, đưa nhẫn kim cương đây là cái chủ ý quỷ quái gì chứ?
Cô vẫn là nghĩ cách trả nhẫn kim cương này về mới được. Nếu không chiếc nhẫn này ở bên cạnh sẽ luôn khiến Ninh Vô Ưu có dự cảm xấu.
Cô là một cô gái độc thân đấy.
Ai biết trong lúc cô đang phân làm thế nào với chiếc nhẫn kim cương này thì điện thoại di động của cô vang lên.
Mà người gọi điện thoại tới chình là kẻ đưa nhẫn hại mình Lệ Cảnh Dương.
"Đúng là rất cảm ơn cô, anh hùng!"
Ninh Vô Ưu vừa nhận điện thoại thì Lệ Cảnh Dương ở đầu bên kia đã lộ vẻ kích động.
Nhưng mà Ninh Vô Ưu chỉ mỉm cười cô cảm thấy chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
"Khách sáo làm gì, tôi chỉ là trả lại chân tướng của sự việc mà thôi."
Ninh Vô Ưu cười đến vô cùng ung dung.
"Bây giờ cô ở bệnh viện không có chuyện gì chứ?" Lệ Cảnh Dương hơi lo lắng hỏi.
Tuy đã đuổi chủ nhiệm Lý đi rồi nhưng Lệ Cảnh Dương vẫn lo lắng cho Ninh Vô Ưu.
Dù sao, lần này Ninh Vô Ưu cũng coi như là không nghe theo sự sắp xếp của cấp trên!
"Anh cũng đã điều chủ nhiệm Lý đi rồi, tôi còn có vấn đề gì được chứ?" Ninh Vô Ưu cười trả lời.
Không có chuyện gì lớn, cô cũng không cần làm lớn chuyện như vậy.
Lệ Cảnh Dương gật đầu trả lời: "Cô nói hình như cũng phải, lần này vẫn đúng là may nhờ có cô, tối nay cô có thời gian không?"
Ninh Vô Ưu hơi sửng sốt, cô tự hỏi bản thân có thời gia không?
"Sao thế, anh muốn mời cơm khách để cảm ơn tôi sao?" Ninh Vô Ưu hỏi.
Lệ Cảnh Dương dựa lưng vào ghế sô-pha trong nhà anh ta, vẻ mặt ung dung, dáng người bình thản.
"Đúng vậy, đó là chuyện tất nhiên."
Ninh Vô Ưu đúng là đã giúp anh ta giải quyết một vấn đề rất phiền toái.
Ninh Vô Ưu mỉm cười, lấy chiếc nhẫn kim cương trong túi ra nhìn một cái, cũng không biết cô đang nghĩ gì.
"Được rồi, ở đâu?"
Lệ Cảnh Dương mỉm cười suy nghĩ một hồi, rồi nói: "Lúc cô tan làm, tôi sẽ đến bệnh viện đón cô nhé."
"Được rồi, như vậy cũng rất tốt."
Đợi đến khi gặp Lệ Cảnh Dương, cô sẽ nghĩ cách trả chiếc nhẫn này lại cho anh ta.
Không hiểu tại sao lại tặng đồ như vậy cho cô. Thực sự rất kỳ lạ. Nhẫn kim cương là thứ dùng để cầu hôn đấy.
Vì thế Lệ Cảnh Dương tặng nhẫn kim cương cho Ninh Vô Ưu chỉ khiến cho cô cảm thấy lo lắng mà thôi.