- Em không biết.
Lâm Nhược Khuê mù mờ lắc đầu,
- Bây giờ trong đầu em đang rất hỗn loạn, giống như sáng sớm tỉnh dậy, trước mắt là một làn sương mờ, rõ ràng biết con đường ở phía trước, nhưng lại không dám bước đi.
- Đấy là vì phía trước em không có ngọn đèn sáng chiếu rọi.
Dương Thần vỗ ngực.
- Nếu ngọn đèn của em không thể dẫn đường thì em có thể mượn của anh.
Lâm Nhược Khuê cười buồn.
- Tấm lòng của con người sao có thể mượn được chứ. Thôi vậy.
Dương Thần bước lên phía trước, nắm một cánh tay của cô ấy, nói:
- Nếu bây giờ anh đi giết Ninh Quốc Đống, em sẽ khổ sở trong bao lâu.
- Đừng mà.
Nhược Khuê vội lắc đầu nói:
- Anh đừng có làm chuyện ngốc nghếch như vậy có được không, vừa rồi La Thúy San nói, bà ta đã cho người đi gọi Ninh tổng thống, sẽ đến nhanh thôi, anh đừng có làm gì, sẽ làm lộn xộn mọi chuyện lên đấy.
- Cái gì? La Thúy San?
Dương Thần có chút kinh ngạc.
- Vâng.
Lâm Nhược Khuê nhíu mày:
- Chính La Thúy San sắp đặt giúp Ninh Quốc Đống, bà ta trông trẻ ra, mà tốc độ và sức mạnh đều mạnh hơn trước nhiều, dường như là trải qua một cuộc nâng cấp toàn diện.
- Hừ!
Dương Thần cười nhạt
- Nghiêm Bất Vấn quả thật rất tài giỏi, cứu sống người chết, còn có thể biến một người phụ nữ không hề có căn bản thành một người phụ nữ ưu việt.
Đối với La Thúy San thì “sống lại”, Dương Thần không ngờ, lúc ở Đường Môn đã biết đầu đuôi. Nhưng La Thúy San cũng có thể đào tạo thành kẻ có thực lực, Dương Thần có chút bất ngờ.
Xem ra kĩ thuật gen của Nghiêm Bất Vấn cũng đã đạt đến trình độ mới, người không có sức khỏe và thể lực muốn biến thành mạnh mẽ không phải là dễ, đầu tiên gen trong cơ thể có thể dung hợp gen mạnh hay không chính là vấn đề rất khó.
Nếu là trong cơ thể La Thúy San thì cũng là gen lấy từ trên người xuống để tiến hành cải tạo, muốn không thấy tình hình của người phụ nữ đó thì rất khó.
Nhưng Dương Thần rất yên tâm một việc, nếu đã đắp nặn các thần lại từ đầu là cần thần cách, vậy thì người vốn có nhân cách như La Thúy San chắc sẽ không bị cải tạo thành Thần tộc có năng lực pháp tắc không gian, cứ như vậy, tính đe dọa của bà ta cũng giới hạn cho thân thể mà thôi.
- Anh tính sao, hình như La Thúy San đến tìm anh để trả thù đấy.
Lâm Nhược Khê lo lắng.
- Anh không sợ bà ta đến, chỉ sợ bà ta đến mà không chịu gặp anh.
Dương Thần cười cười trấn an:
- Chỉ cần em chăm sóc tốt bản thân là được rồi, đi thôi, chúng ta ra ngoài.
Nói rồi kéo tay Nhược Khê đi ra ngoài, nhưng chưa đi được hai bước, phát hiện ra Nhược Khê không muốn xê dịch.
Dương Thần quay đầu lại, bất đắc dĩ nói:
- Em yêu, em không thể vì không muốn gặp đôi vợ chồng đó mà ngay cả ra ngoài cũng không muốn đi chứ. Nếu em thật sự không muốn gặp họ thì sao phải ngăn anh đi giết họ chứ.
- Bọn họ?
Nhược Khê sắc mặt thay đổi:
- Anh …anh, ngay cả Tổng thống đều….
Dương Thần nói như không có chuyện gì:
- Nếu ông ta dám làm hại em, anh sẽ dám giết ông ta, nếu không phải suy nghĩ đến cảm nhận của em không chừng anh sớm đã ra tay với ông ta rồi.
Nhớ lại lần gặp mặt trước đây, Ninh Quang Diệu từ chối thừa nhận chuyện của Lâm Nhược Khê, Dương Thần thì hận tới mức ngứa răng.
Nhược Khê hít sâu một hơi, nhấp nhấp môi, nói:
- Chúng ta về thẳng nhà đi, anh đừng có bận tâm về bọn họ nữa. Dù sao thì bây giờ anh cũng chẳng có việc gì, đợi tiệc tối nay kết thúc, sau đó cũng sẽ không gặp lại họ nữa.
- Cũng chưa chắc, Ninh Quốc Đống chắc chắn sẽ tìm đến.
Dương Thần nói.
Nhược Khê nói chắc nịch:
- Anh nghe em đi mà! Chẳng nhẽ giết chết đời thứ hai của gia tộc thứ nhất của Yến Kinh là chuyện tùy tiện như thế sao!?
Dương Thần cũng hết cách với cô ấy, chỉ có thể tạm thời bỏ cuộc, một là không làm, hai là không nghĩ.
Hai người nắm tay quay về đại sảnh, cũng không ngồi ở hàng trước của bữa tiệc, đi thẳng ra ngoài cửa lớn.
Khách khứa xung quanh thấy hai người cứ như vậy mà rời đi, ít nhiều có chút buồn bực, dù sao thì tiệc tối cũng mới bắt đầu chưa lâu.
Đúng lúc này, ngoài cửa lớn, mấy chiếc Audi A8 màu đen dừng lại ở cửa, một đám vệ sĩ thận trọng xuống trước, sau khi quan sát bốn phía xong, mở sau xe giữa ra.
Chỉ thấy thần thái bình thản, Ninh Quang Diệu mỉm cười, bước chậm rãi từ trong xe đi ra.
- Là Ninh tổng thống?
- Hôm nay tổng thống cũng đến!?
-Không nhận được thông báo à!...
Đại sảnh, lập tức loạn hết cả lên.
Lúc Ninh Quốc Đống thấy Dương Thần đi ra, trong lòng còn căng thẳng, nhưng bây giờ thấy Ninh Quang Diệu đến, nụ cười trên mặt lại trở nên rất thoải mái.
Lâm Nhược Khê vừa muốn đi ra ngoài thì bàn tay nhỏ bé lại vô thức run rẩy, nhìn thấy người đàn ông trung tuổi dần dần tiến bước vào đại sảnh, khoảng cách càng ngày càng gần, tay không tự chủ được nắm chặt lấy Dương Thần.
Dương Thần bỏ quay đầu, nhìn nữ nhân cảm xúc phức tạp thoáng chốc, khẽ thở dài nói:
- Đi thôi, đừng để ý đến là được.
Lâm Nhược Khê gật đầu một cách ngốc nghếch, bước đi khó hiểu, dựa vào Dương Thần, tiếp tục hướng ra cửa mà đi.
Ninh Quang Diệu vừa bước vào cửa chính thì lập tức chú ý đến hai người đi ngược đến.
Lúc thấy Lâm Nhược Khê khoác ngoài một chiếc áo véc, cúi đầu im lặng, đồng tử của Ninh Quang Diệu trong nháy mắt co lại, mặt cứng ngắc.
Sau đó, ánh mắt lộ ra vài phần vui mừng và kích động, còn có một chút áy náy.
Lúc Dương Thần sắp kéo Lâm Nhược Khê đi qua, Ninh Quang Diệu không kìm nổi mà mở miệng:
- Nhược... Lâm tiểu thư
Không tự chủ được, bước chân Lâm Nhược Khê dừng lại.
Một đám người vừa mới đi lên nghênh đón Ninh Quang Diệu đều tò mò mà đứng ở đấy, trong số họ nhiều nhất cũng chỉ biết Lâm Nhược Khê là Chủ tịch quốc tế Ngọc Lôi nhưng ở Yến Kinh, một công ty đa quốc gia thì Chủ tịch cũng không có gì to tát.
Tại sao người phụ nữ trẻ của nhà họ Dương này lại làm Ninh Quang Diệu vài phần kính trọng?
Dù sao Ninh Quang Diệu có muốn chào hỏi thì cũng phải bắt đầu từ Dương Thần.
Dương Thần nhướn mày, thấy Lâm Nhược Khê cắn chặt môi, đứng đó bất động, không khỏi lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Ninh Quang Diệu, nói:
- Ninh tổng thống, ông có việc gì thế?
Lúc này Ninh Quang Diệu mới để ý đến Dương Thần, ông ta đương nhiên biết chuyện Dương Thần quay lại Yến Kinh.
Lấy lại bình tĩnh, Ninh Quang Diệu mỉm cười:
- Chúc mừng cậu quay trở lại nhà họ Dương, cơ hội gặp mặt sau này chắc là sẽ nhiều đây.
- Đừng có coi bản thân quá tốt đẹp, tôi thấy, gặp nhiều loại người như ông thì không phải là chuyện đáng chúc mừng.
Dương Thần nói không khách khí.
Trong lúc nhất thời, không khí toàn cảnh có chút kì lạ và căng thẳng.
Nhiều người ở đây đều cảm thấy tim đập dồn, đây đúng là nhà họ Dương và nhà họ Ninh giao chiến trực diện, hơn nữa còn là chủ nhân của nhà họ Dương khiêu khích Ninh Quang Diệu một cách không khách khí.
Tuy là không hiểu vì sao nhưng mọi người đều rất biết điều mà lặng lẽ đứng xem.
Sắc mặt Quang Diệu đầu tiên là trầm xuống, nhưng qua giây lát, cười nhạt nói:
- Lão Dương xem ra có người kế tục rồi, tôi và bố cậu quen nhau hơn mười năm, cũng chưa từng nghe ông ấy nói những câu thế này bao giờ.
- Người ông nói, căn bản là tôi không quen.
Dương Thần hờ hững nói:
- Tôi phải đưa vợ tôi đi đón lễ tình nhân của hai người, mấy người cứ tiếp tục diễn kịch đi.
Nói xong, Dương Thần kéo tay Lâm Nhược Khê, cô lấy lại tinh thần, tiếp tục đi theo ra ngoài cửa lớn.
- Chờ chút, đừng vội đi.
Giọng của Ninh Quốc Đống vang lên từ phía sau.
Dương Thần quay đầu lại, chỉ thấy nụ cười quỷ quái kì lạ của Ninh Quốc Đống, mang một ly sâm-panh đi đến trước mặt, hơn nữa ánh mắt còn hơn cả rắn độc nhìn chằm chằm vào Lâm Nhược Khê đang ủ rũ cúi đầu.
- Hôm nay hai vị là khách quý, dù sao thì cũng phải uống một ly thì mới đi được, huống hồ bố tôi cũng đến rồi, nhà họ Ninh và nhà họ Dương quan hệ nhiều đời với nhau, dù sao thì cũng phải chạm một ly chứ. Nếu không không phải là quá không biết điều với nhà chúng tôi rồi sao?
Nói rồi, Ninh Quốc Đống cho phục vụ dâng rượu, đưa tới trước mặt Ninh Quang Diệu và vợ chồng Dương Thần.
Thấy Dương Thần và Nhược Khê bất động, Ninh Quốc Đống lại ra vẻ tò mò nói:
- Sao, vừa rồi anh còn rất khí thế cơ mà, sao uống một ly lại như muốn lùi bước thế.
Không đợi Dương Thần cầm ly rượu lên, Lâm Nhược Khê bỗng ngẩng đầu lên, sau khi nâng hai ly rượu lên, đưa vào tay Dương Thần, quay đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn Quốc Đống nói:
- Uống thì uống, chả có gì to tát cả.
Dương Thần ngạc nhiên nhìn Lâm Nhược Khê, không biết sao tự nhiên cô ấy lại phấn chấn lên như thế.
Ninh Quang Diệu liếc nhìn đứa con trai của mình, ánh mắt có chút khác thường, Ninh Quốc Đống lại như là chẳng có phản ứng gì.
Còn lúc nhìn Lâm Nhược Khê, lại phát hiện cô ta chả có ý nhìn mình.
Trong lòng thở dài, Ninh Quang Diệu vẫn nâng ly, chạm cốc cùng hai vợ chồng họ và Ninh Quốc Đống…
Ngay khoảnh khắc chạm cốc xong, Ninh Quốc Đống làm như không có chuyện gì xảy ra, lại mở miệng như ma xui quỷ khiến, hạ giọng nói:
- Thất tịch vui vẻ, em gái, em rể…