Dương Thần vừa thả tay khỏi lưng Vân Miểu sư thái, nghe thấy câu hỏi kích động của Vân Miểu sư thái, cảm thấy một mảng mù mịt.
- Ngươi không cần giả bộ không biết gì, ngươi vừa dùng nội công chữa thương cho ta, căn bản là “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” của Thục Sơn chúng ta, nội công này ngoại trừ Tống Thiên Hành, không có truyền nhân khác, ngươi dùng chính là nội lực “Diễn Sinh Kinh”, ngươi làm sao có thể không có quan hệ với Tống Thiên Hành? Mau nói cho ta biết tên khốn khiếp Tống Thiên Hành hiện tại ở đâu?
Vân Miểu sư thái nói rất nhanh rất dài, liền làm mấy người xung quanh nghe đều sửng sốt.
Dương Thần hơi nhíu mi,
hắn dần hiểu rõ Vân Miểu sư thái nói thế có ý gì, nhưng nối tiếp mà tới, Dương Thần cảm thấy rất nhiều chuyện trở nên kỳ quái.
Tuệ Lâm chớp mắt, khuôn mặt mang tò mò hỏi:
- Sư phụ, người nói, Tống Thiên Hành là Tống sư bá sao?
- Đúng vậy.
Ánh mắt Vân Miểu nhìn Dương Thần nói:
- Ta đã nói, vì sao ta vừa thấy hắn liền có cảm giác phản cảm như vậy, hóa ra trên người hắn tu luyện nội lực “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh”, hơi thở kia, ta làm sao có thể quên.
Dương Thần suy nghĩ một lúc nói:
- Sư thái, dù người tin hay không, bản thân tôi cũng không biết môn công phu này tên là “ Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh”, tôi cũng không biết nó xuất phát từ Thục Sơn, nhưng theo tôi nghĩ, Tống Thiên Hành trong lời nói của người,tôi có thể nói cho người một ít chuyện người muốn biết.
Vân Miểu sư thái trong mắt ngấn lệ:
- Thật vậy ư? Vậy ngươi nói mau.
Dương Thần hướng bốn phía, nhìn đám người Thiên Long Diệp Tử nói:
- Các người đều rời khỏi đây một lát, chuyện tôi sắp nói, có chút nội dung không thích hợp công khai.
- Hừm, có cái gì ghê gớm, chúng ta cũng hiếu kì.
Thiên Long đĩnh đạc nói.
- Thiên Long, đi ra ngoài.
Ánh mắt Vân Miểu sư thái âm u lãnh lẽo quét một vòng, Thiên Long da mặt dày nhất cũng chỉ có thể than thở vài tiếng, cùng mọi người đi ra khỏi viện Cuộn Long.
Trong đại điện, chỉ còn Dương Thần và hai thầy trò Vân Miểu, Tuệ Lâm.
- Ngươi có thể nói.
Vẻ mặt Vân Miểu sư thái khẩn thiết, tràn đầy chờ mong.
Dương Thần gật đầu, sắp xếp lại suy nghĩ:
- Chuyện này từ tổ chức Zero nói ra, tôi nghĩ sư thái hẳn biết Zero.
Vân Miểu nhíu mày:
- Zero? Ta tất nhiên biết, đó từng là tổ chức sát thủ đứng đầu thế giới, tuy nhiên, sau đó nghe nói bị một mình ngươi tiêu diệt, trước kia ta không tin, nhưng vừa rồi mang máng nhìn ngươi ra tay, ta tin tưởng thực lực chiến đấu của ngươi không phải là thứ con người có khả năng đạt tới.
Dương Thần cười khổ nói:
- Kỳ thật rất nhiều người không biết, tôi đã từng làm việc cho Zero, thậm chí từ khi tôi có trí nhớ, đã sống trong Zero.
- Cái gì?
Vân Miểu nghi hoặc hỏi:
- Vậy tại sao....
- Chuyện này sư thái không cần hỏi, nhưng tôi có thể nói cho sư thái, người sư thái muốn tìm - vị Tống Thiên Hành kia, đã ở trong Zero, năm đó tôi khoảng tám tuổi, trong một lần tình cờ, trong tổ chức đụng phải ông ấy, tôi không biết ông ấy tên là gì, tôi nhớ rõ ông ấy trước đây hẳn là một nhân vật trọng yếu trong tổ chức, ông ấy rất ngạc nhiên, trong tổ chức xuất hiện một đứa nhỏ có huyết thống người Hoa, sau đó, tôi cùng ông ấy học một môn công phu, cũng chính là “Vãng Niệm Dẫn Sinh Kinh” sư thái nói, lúc ấy tôi không biết đó là cái gì, chỉ có điều sau khi kết thúc mỗi lần huấn luyện, chỉ cần dựa theo biện pháp tu luyện ông ấy nói, thân thể có thể mau khôi phục.
Nói đến đây, trong mắt Dương Thần lộ vẻ hoài niệm, người đàn ông trung niên lôi thôi năm đó, dường như vẫn ở trước mắt mình, cầm bình rượu nhìn mình cười ngây ngô.
- Sau đó, năm tôi mười tuổi, cùng rất nhiều đứa nhỏ từ các quốc gia khác nhau, mỗi đứa nhỏ tiếp nhận một lần thực nghiệm, toàn bộ đã chết, chỉ có tôi còn sống, khi đó, tôi mới hiểu, công phu kia tuyệt đối không phải chỉ đơn thuần khiến tốc độ khôi phục của thân thể tôi nhanh hơn mà thôi, tôi đến bây giờ, đều rất cảm kích người đàn ông ấy, thế mà cho đến hôm nay tôi mới biết được, ông ấy tên là Tống Thiên Hành, thật là có chút nực cười!
Vân Miểu sư thái gượng cười nói:. Truyện Full
- “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh”, là do một tiền bối Thục Sơn trong một lần tẩu hỏa nhập ma, một kỳ tài ngút trời vô cùng khát máu, sau khi bản thân cải tà quy chính,kỳ công sáng tạo ra không những khiến thân thể mình không ngừng lột xác, mà sau khi bị thương khôi phục cực nhanh, quan trọng nhất là sẽ không sinh ra tâm ma, mượn âm dương trời đất, hướng đến quy luật tự nhiên của vạn vật, làm cho người ta ngày thường có thể tự nhiên mà tăng công lực, tuy nhiên vì cực kỳ khó hiểu, lại cần nhận thức cơ duyên, mới có thể tu luyện thành công, trong mười ngàn người chỉ có một, Tống sư huynh hẳn là nhìn thấy cốt của ngươi, mới truyền thụ cho ngươi, nếu không môn công phu này đã thực sự thất truyền.
- Hóa ra là vậy....
Dương Thần giật mình, tránh không được bản thân có thể dùng nội công này đè nén sự thô bạo của mình, cũng không biết Tống Thiên Hành đã sớm có dự liệu, không do dự truyền thụ cho mình môn công phu này, vừa đúng lúc giúp mình vượt qua cửa ải khó khăn, còn có thể khiến bản thân có cách thoát ra khỏi máu tanh giết chóc.
- Đúng rồi, nội lực của ngươi rất mạnh, ngươi tu luyện đến tầng thứ mấy rồi?
Vân Miểu sư thái quan tâm hỏi han.
- Tầng thứ tám nhưng đó là năm năm trước, đến hiện tại mà vẫn không chạm được đến cánh cửa tầng thứ chín.
Dương Thần bất đắc dĩ nói.
- Cái gì? Tầng thứ tám?
Vân Miểu sư thái nhìn Dương Thần từ trên xuống dưới như thấy quái vật.
- Tổng cộng có chín tầng, dù là Tống sư huynh cũng mới tu luyện đến tầng thứ bảy, vẫn không có thể đột phá,ngươi... Ngươi quá trẻ tuổi mà đã luyện đến tầng thứ tám? Trách không được vừa rồi chữa thương cho ta tiêu hao nhiều chân khí như vậy mà giống như không có việc gì.
Dương Thần cười nói:
- Không có cách nào, không tu luyện nhanh lên, tôi sẽ có phiền toái lớn.
Nếu không phải có tiến bộ thần tốc môn công phu này, sớm năm năm trước luyện được tám tầng, cho dù chỉ có hiệu quả của các vị thuốc, Dương Thần cũng không thể khống chế bạo động bên trong đại não của mình.
Vân Miểu sư thái suy nghĩ một lát, do dự hỏi:
- Vậy... Tống sư huynh, ông ấy hiện tại ở đâu?
- Ông ấy đã không còn trên đời này.
Dương Thần tiếc nuối nói:
- Năm tôi chín tuổi, vừa học xong trọn bộ tâm pháp, ông ấy liền uống thuốc độc tự sát.
- Cái gì....
Vân Miểu sư thái hai chân mềm nhũn, chỉ thiếu chút nữa là ngã xuống đất, may mà Tuệ Lâm vội vàng đỡ lấy, khó khăn lắm mới đứng vững.
- Sư huynh.... Huynh đến cuối cùng cũng không chịu tha thứ cho ta, đến khi chết cũng không muốn chúng ta gặp lại sao...
Vân Miểu sư thái thống khổ kêu lên, nước mắt trên mặt bà chảy xuống dưới, bất lực gào khóc.
Dương Thần nhìn Vân Miểu sư thái khóc lóc đau khổ như thế, cũng không nói thêm gì, thở dài, đi ra khỏi đại điện Cuộn Long.
Không nghĩ tới giấu sự việc lần này, còn giải thích bí ẩn trong lòng mình, người đàn ông truyền thụ cho mình kỳ công, không ngờ là người trong Thục Sơn, mà Vân Miểu sư thái nếu là nguyên lão Viêm Hoàng Thiết Lữ, như vậy Tống Thiên Hành là sư huynh của bà, tât nhiên cũng là một cao nhân Viêm Hoàng Thiết Lữ.
Nhưng vì sao Tống Thiên Hành lại đi ra nước ngoài, còn trở thành một sát thủ cực kỳ lợi hại của Zero?
Liên tiếp câu hỏi hiện lên trong đầu, Dương Thần cũng ngại hỏi Vân Miểu sư thái đang khóc đến chết đi sống lại, chỉ có thể đợi bà bình thường sau lại dò hỏi.
Đám người Thiên Long luôn ở bên ngoài đại điện chờ thấy Dương Thần đi ra, cũng không hỏi bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ có hướng Dương Thần tươi cười cảm kích, dù sao mạng bọn họ cũng là Dương Thần không suy nghĩ mà cứu.
- Dương đại ca.
Diệp Tử trong đầu rất nhiều vấn đề, rốt cuộc có cơ hội nói ra;
- Vì sao chị Mạc và thím Mã đột nhiên giải độc? Bọn họ không phải đều hôn mê rồi sao?
Dương Thần nghiền ngẫm cười:
- Chuyện này, coi như một bí mật nhỏ của ta, tóm lại sau khi ta đưa bọn họ lên lầu, bọn họ đã được giải độc.
Lúc đó Dương Thần ôm Mạc Thiện Ny và Mã Quế Phương vào trong phòng, liền dùng chính máu mình giải độc cho bọn họ, sau lưu lại tờ giấy, chỉ nói ra ngoài xử lý chút việc, không cần lo lắng.
Tuy rằng đối với Dương Thần là việc nhỏ, nhưng chuyện máu của mình có thể giải độc, Dương Thần cũng không muốn mọi người đều biết.
Chuyện bản thân không sợ chất độc nếu bị bọn họ biết, bọn họ cũng có phòng bị, quân bài của mình chưa lật cũng không thể tiết lộ nhiều, bản thân tuy rằng không sợ gì, bọn họ cũng không có bản lĩnh tìm mình làm chuột bạch nhỏ thí nghiệm, người bên cạnh chung quy vẫn không an toàn.
- Keo kiệt...
Diệp Tử than thở.
Thiên Long tiến lại gần, cười hì hì hỏi:
- À này, viên ngọc trong tay ngươi vừa rồi còn không? Viên ngọc ấy là Venus gì đó? Cho ta xem đi.
Dương Thần lắc đầu, buông tay nói:
- Không có, chủ của thần bùa hộ mệnh dùng được một lần sẽ tự tiêu tan.
- Như vậy sao...
Thiên Long bực dọc nói.
Bên cạnh Cuồng Phong trêu trọc nói:
- Thiên Long, ngươi không phải nói phải cùng Dương Thần đánh một trận sao? Không đánh à?
Thiên Long đỏ mặt, ho khan hai tiếng, mánh khóe nói:
- Thôi, thời gian không còn sớm, tôi về doanh trại dọn dẹp một chút.
Nói xong, vội vàng lập tức chạy thật xa.
- Cái lão này, không đeo đồng hồ mà đòi xem giờ.
Cuồng Phong bất mãn nói.
Khi mọi người đang thoải mái nói giỡn, Hải Khiếu khôi phục lại thông tin liên lạc, truyền đến một tín hiệu.
- Được, đã biết, chúng ta lập tức trở về.
Hải Khiếu nghe xong, hướng mọi người nói:
- Tướng quân đến doanh trại, gọi chúng ta nhanh trở về.
Vừa nghe đến hai chữ “tướng quân”, tinh thần mọi người chấn động, không hẹn mà cùng chạy hướng tới phía doanh trại.
Diệp Tử thấy Dương Thần bất động, vội vàng kéo tay Dương Thần:
- Dương đại ca, nhanh lên, tướng quân đến đây, anh là đại công thần của nhiệm vụ lần này, nhất định được tướng quân khen thưởng.
- Tướng quân là ai?
Dương Thần hỏi.
- Đương nhiên là lãnh tụ Viêm Hoàng Thiết Lữ của chúng ta, tướng quân của chúng ta là anh hùng quốc gia, Bát Bộ và Long Tổ tất cả đều nghe tướng quân.
Diệp Tử tự hào khoe.
Dương Thần cười nói:
- Đó là lãnh đạo của các người, không phải lãnh đạo của tôi, nghiêm khắc đánh giá, tôi có thể là cái đinh trong mắt tướng quân các người.
Diệp Tử sửng sốt, mới nhớ Dương Thần vốn không phải là người của Viêm Hoàng Thiết Lữ, tiếc nuối buông tay ra:
- Ồ, vậy tôi đi trước.
Chờ Diệp Tử vừa mới đi chưa được bao lâu, từ cửa chùa Cuộn Long, tiểu đạo cô Tuệ Lâm giúp Vân Miểu sư thái sắc mặt tái nhợt đi ra, Vân Miểu sư thái vốn nhìn qua bề ngoài thành thục ung dung không quá năm mươi, đột nhiên giống như già hơn mười tuổi, thậm chí vết nhăn trên mặt cũng sâu thêm.
Nhìn thấy Dương Thần đứng ngoài cửa, Vân Miểu thật khó nở được nụ cười:
- Đi thôi, cho dù không phải là người của Viêm Hoàng Thiết Lữ, con người kia, ngươi cũng muốn gặp một lần.
Dương Thần không rõ vì sao Vân Miểu sư thái nói như vậy, nhưng vẫn gật đầu, ít nhất, hắn còn muốn ngồi máy bay về quê của Mạc Thiện Ny.