Mục lục
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi (full) - Mai Can Thái Thiếu Bính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên cảnh sát bị Dương Thần chộp lấy tay, trong mắt hiện lên sự sợ hãi, nhưng vẫn lắc đầu mạnh, toàn thân run lên bần bật.

- Tôi…xin tha cho tôi! Tôi thực sự không biết… Tôi không muốn chết!

Dương Thần thương tiếc thở dài:

- Nói với mày rồi, trả lời tao đi, hoặc là…

Chưa nói dứt lời, tay Dương Thần đã lại một lần nữa kết thúc hai mạng sống của hai tên cảnh sát này.

Cổ đã lìa khỏi thi thể, nát vụn, bị vứt sang một bên. Dương Thần cười tủm tỉm đi về hướng tên cảnh sát thứ ba.

Nhìn thấy hai đồng nghiệp của mình bị chết, tên cảnh sát thứ ba cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, nắm một nắm cát trên mặt đất, ném về phía Dương Thần, rồi cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng.

Dương Thần phủi phủi bụi cát bay trước mặt, tức giận nói:

- Bỏ chạy à, lại còn ném cát ư. Mày đang đóng phim đấy sao, tưởng như vậy là có thể chạy thoát à.

Nói rồi, Dương Thần nhặt một hòn đá ở trên mặt đất lên, ném về phía tên cảnh sát thứ ba.

Hòn đá được ném đi như viên đạn được bắn ra khỏi súng, lao thẳng về phía ngực của tên cảnh sát này.

Sau khi đầu bị va chạm, viên cảnh sát này dường như bị mất thăng bằng, lảo đảo ngã xuống.

Nhìn Dương Thần trong chớp mắt đã giết chết ba mạng người, cuối cùng trong lòng, nỗi sợ hãi đã xâm chiếm tất cả.

Từ trước đến nay, chưa bao giờ gã dám tưởng tượng sẽ có một kẻ giết không gớm tay đến như vậy, dường như mạng sống trong tay hắn chỉ như một món đồ chơi, muốn vứt đi lúc nào cũng được.

“ Phịch!” Trương Vân quỳ rạp trước mặt Dương Thần, khóc thét lên:


- Tôi nói, tôi nói! Xin đừng giết tôi!

Dương Thần nhếch miệng cười:

- Như thế này có phải ngoan ngoãn không, nói sớm chẳng phải đã xong rồi sao? Sao cứ phải đợi tao làm bẩn tay mới nói chứ?

Sắc mặt của Trương Vân trông còn khó coi hơn khóc, run rẩy nói:

- Tôi… Chúng tôi là người của “Bắc Phù Dư”. Mệnh lệnh của tổ chức chúng tôi được đưa ra, kêu chúng tôi phải nhân cơ hội này, dẫn cậu đến đây…rồi…rồi giết. Chúng tôi chỉ biết rằng cậu đã ngăn cản kế hoạch của tổ chức chúng tôi, nhưng cụ thể kế hoạch là gì, không phải mỗi thành viên trong tổ chức của chúng tôi đều có thể biết…

Bắc Phù Dư?

Dương Thần nhíu mày, hắn chưa từng nghe qua cái tên này.

- Chúng mày là cảnh sát thật?

- Đúng vậy, đúng vậy.

Trương Vân cúi thấp đầu:

- Chúng tôi là những cảnh sát được gài vào trong đội cảnh sát ở Bắc Phù Dư.

- Giống như chúng mày, những người được gài trong các cơ quan của Hàn Quốc cũng rất nhiều sao?

Dương Thần lại hỏi.

Trương Vân gật đầu:

- Hẳn là…không ít…

- Vậy thì làm sao chúng mày biết ai là người của tổ chức chúng mày?

- Cái này…Địa vị của chúng tôi quá thấp, cũng không rõ lắm, nhưng…nghe nói những nhân viên cảnh sát trong cục chúng tôi cũng là những nhân viên cấp trung của tổ chức.

Dương Thần hí mắt, như vậy thì Bắc Phù Dư này không phải là một tổ chức bình thường. Nếu như chỉ đơn thuần là một tổ chức xã hội đen, hoặc là một tổ chức đánh thuê, như vậy thì đã quá dễ để diệt trừ.

Nhưng Bắc Phù Dư rõ ràng là một tổ chức xã hội đen có thế lực ngầm trong Hàn Quốc. Tổ chức này thường khó để bắt được nguồn gốc của nó, bởi vì các quan chức bao che cho nhau.

Nhưng Dương Thần cũng không có cách nghĩ sẽ vì Hàn Quốc trừ bạo, chỉ là nếu như Bắc Phù Dư này muốn gây bất lợi cho nhà họ Park và Trinh Tú thì hắn mới chú ý đến.

Trương Vân nói xong, lộ ra một nụ cười thương xót:

- Ngài Dương, tôi…tôi bây giờ có thể đi được rồi chứ?

Dương Thần định thần lại, cười cười gật đầu:

- Đương nhiên rồi, để tao tiễn một đoạn.

Trương Vân vội vàng xua tay:

- Không cần, không cần, tôi tự đi được.

Nói xong, Trương Vân quay người bỏ đi, rất sợ dù chỉ ở lại một chút nữa thôi.

Dương Thần cũng không do dự hất bàn tay qua một cái, đập vào đầu Trương Vân.

Chiếc đầu này trong nháy mắt đã vỡ vụn, từng bộ phận trên cổ gãy dập thành một đống hỗn độn. Trương Vân đến chết cũng vẫn không hiểu được tại sao mình phải chết.

- Tao nói là tiễn mày một đoạn mà, chạy cái gì chứ. Không nói thì cũng chết, nhưng tao cũng không nói là nếu nói rồi thì mày có thể sống.

Dương Thần lẩm bẩm, vận Thiên Địa Chi Lực, cho đống xác người này hóa thành tro bụi, bay theo cơn gió kia, không để lại dấu vết gì, chỉ còn lại vài vệt máu ở trên đất.

Nhìn chiếc xe cảnh sát ở phía sau, Dương Thần cũng không định dùng nó, thuận tay vứt vào đám cháy.

“ Ầm ầm!”

Chiếc xe cảnh sát nổ thành một đống sắt vụn, ánh lửa trong không trung làm chói cả mắt.

Việc hủy dấu vết của đám thi thể này, Dương Thần cũng không định làm, nhưng làm như vậy thì có thể bớt được phiền phức, vì vậy nên hắn đã thu dọn sạch sẽ không còn dấu vết gì.

Chờ xử lý xong đống rác rưởi này, Dương Thần mới cầm điện thoại lên, bấm số gọi cho Lâm Nhược Khê.

Chiếc điện thoại này là chiếc mới đổi, lần trước bị Lạc Tiểu Tiểu làm rơi xuống nước, sau đó bảo người của đội Hải Ưng làm cho mình một chiếc điện thoại với nhiều chức năng đặc biệt, nhưng nhìn bên ngoài thì chiếc điện thoại này và chiếc máy ở vùng nông thôn chẳng khác nhau là mấy.

- Alô, bà xã à, anh xong việc rồi. Các em đang ăn cơm ở đâu đấy?

Lâm Nhược Khê ở đầu dây bên kia cảm thấy hiệu suất làm việc của cục cảnh sát này rất cao, sau khi nói cụ thể nhà hàng liền nhanh chóng bảo Dương Thần qua.

Dương Thần gác máy xuống, lại gọi điện cho Macedonia ở bên châu Âu. Những việc của tổ chức bí mật này để cho Macedonia- thủ lĩnh của gián điệp này làm là hợp lý nhất.

Macedonia ghi lại tên của “Bắc Phù Dư” xong thì liền báo cáo những tin tức tối nay cho hắn.

Dương Thần lại gọi điện cho Solon, đúng lúc đang vào buổi sáng, giọng của Solon rất thuần chất.

- Minh Vương Các Hạ, có gì dặn dò không. Tôi đang muốn đi tắm.

Dương Thần cười nói:

- Tôi quản việc cậu tắm hay không sao. Dù sao thì người ngủ với cậu cũng là vợ cậu. Tôi hỏi cậu, Nam Triều Tiên, nói một cách chuẩn xác hơn là nơi cách Seoul của Hàn Quốc gần nhất, người của chúng ta có những ai?

Solon suy nghĩ một hồi nói:

- Có một đội quân dã chiến ở Bắc Triều Tiên là gần nhất, nhưng nếu như là Seoul thì e rằng người của chúng ta khó mà lặng lẽ đến đó được, bởi vì quan hệ Nam-Bắc đang rất căng thẳng, vùng biên giới được phong tỏa rất nghiêm ngặt.

Dương Thần suy nghĩ một lúc. Từ Bắc Triều Tiên đến Seoul, thực sự là hơi xa một chút, xem ra thì tự mình phải đích thân giải quyết việc ở đây rồi.

- Chết tiệt, tại sao cậu không sắp xếp vài người ở Hàn Quốc chứ?

Solon oan ức nói:

- Minh Vương Các Hạ. Ngài cũng không phải là không biết, tình hình ở Nam Bắc năm nào cũng căng thẳng, nhưng hai bên này lại không đánh nhau. Bọn họ không đánh nhau thì chúng ta không kiếm được tiền, sắp xếp người ở đó sẽ bị lỗ vốn, vì vậy ngoài việc bán vũ khí cho Bắc Triều Tiên ra thì chúng tôi không đầu quân vào bên đó.

Dương Thần buồn bực gác máy, thoắt một cái, đã biến mất ở trên mặt đất.

Sau hơn một phút, Dương Thần lặng lẽ từ trong cái ngõ hẻm không có bóng người nào đi đến đường cái sáng ánh đèn.

Dựa theo bản đồ ở trong đầu, tìm đến nhà hàng cao cấp truyền thống mang phong cách Hàn Quốc mà nhà họ Park và nhà họ Goo cùng tổ chức yến tiệc.

Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, Dương Thần bước vào trong một gian phòng sang trọng, khá rộng rãi.

Mọi người nhìn thấy Dương Thần bình yên trở về, bất kể là thực lòng hay giả dối đều nhiệt tình mời Dương Thần ngồi xuống.

Park Jung Hoon nhìn thấy Dương Thần lại xuất hiện lần nữa thì ánh mắt lộ ra vài phần khó coi, nụ cười trên mặt như cứng ngắc lại.

Dương Thần cười thầm trong lòng. Tên này giấu thật kỹ, kế hoạch hết lần này đến lần khác đều thất bại, nhưng ngay cả nguyên nhân cũng không biết, đến cuối cùng vẫn một vẻ mặt đó.

Khi đi qua Park Jung Hoon, đưa tay ra vỗ vỗ vào vai, nói:

- Anh họ của Trinh Tú à, sao sắc mặt của cậu nhìn không được tốt thế?

Thân thể của Park Jung Hoon hơi run lên, cố gắng trấn tĩnh nói:

- Có thể là do mấy hôm nay hơi mệt, nhưng mà nhờ phúc của anh Dương mà cuộc phẫu thuật của ông ngoại tôi đã thành công, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

- Hi vọng là như vậy.

Dương Thần cũng không nói ra, đánh rắn động cỏ không bằng bắt hết một mẻ. Hắn thích thú nhìn xem rốt cuộc tên Park Jung Hoon này có kế hoạch gì.

Nói giỡn xong, Dương Thần ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhược Khê, còn bên kia của mình là Jane đã thay bộ váy màu lam có đính kim tuyến.

Màu sắc của trang phục và màu mắt của Jane trông rất hợp với nhau. Mái tóc dài màu hổ phách kết hợp rất tinh tế với màu da trắng nõn khiến cho Jane trông thật lung linh, toát ra khí chất rất cao quý, khác với những người con gái bình thường khác.

Dương Thần nuốt cái ực, lập tức thu ánh mắt lại.

Cô gái này cùng với sự lớn dần về tuổi tác thực sự càng ngày càng giống với mẹ cô ấy, bắt đầu khiến người khác phải mê đắm, thậm chí còn hơn cả Catherine.

Mặc dù nói vợ của mình không thua kém gì cô ấy, nhưng vì Lâm Nhược Khê dường như ngày ngày đều có thể nhìn thấy nên cũng thành quen, còn như với Jane, thỉnh thoảng mới gặp một lần, xinh đẹp khác trước.

Nhưng Jane lại không bỏ qua ánh mắt của Dương Thần, đắc ý mỉm cười một cái, ghé gần Dương Thần, dùng tiếng Ý nói:

- Đã thấy em đẹp như vậy, tại sao không nhìn nhiều hơn nữa? Hay là sợ vợ của anh ghen?

Do không ít người đều nhìn sang bên này nên Jane đã dùng một thứ ngôn ngữ mà người khác nghe không hiểu, khiến cho những người ở đây có chút mơ hồ.

Lâm Nhược Khê nhíu mày, tỏ vẻ không vui khi Jane dùng một thứ ngôn ngữ mà mình không hiểu nói với Dương Thần, nhưng lại giả bộ không nghe thấy, cũng không để ý thấy.

Dương Thần ngượng ngùng cười, hắn cũng không dám dùng tiếng Ý để trả lời, mà dùng tiếng Hán nói:

- Anh sợ gì chứ. Em đừng như vậy, Nhược Khê đã tức giận rồi kìa.

Lâm Nhược Khê vừa nghe thấy câu đó, liền quay đầu sang nói:

- Em tức giận cái gì cơ, anh đừng có nói linh tinh.

Dương Thần nhún vai, nói với Jane:

- Em nhìn đi.

- Đúng là nhát gan, có sắc tâm mà lại không có gan làm, rõ ràng là anh có cảm giác với em mà.

Jane dùng tiếng Ý nói.

Dương Thần dở khóc dở cười:


- Được rồi, coi như anh phục em, em hãy nói tiếng mà mọi người có thể nghe hiểu đi.


Jane bỗng nhiên đứng lên trước, hôn một cái vào má Dương Thần.


- Dương Thần thân yêu, đây coi như là lời cảm ơn. Hôm nay anh đã tìm thấy trái tim và mang về thật kịp thời, nếu không thì một người được coi là chưa từng thất bại như em cũng chỉ là chém gió. Em biết anh nhất định sẽ bảo vệ cho em, trước đây, bây giờ và sau này cũng vậy.


Lúc này Jane dùng tiếng Hán để nói, nhưng Dương Thần lại ước cô dùng tiếng ngoài hành tinh để nói thì tốt hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK