Trinh Tú!?
Nhìn thấy hai người con gái vừa nhìn thấy nhau đã gọi tên của nhau, Dương Thần mím môi, nhìn hai bên rồi hỏi:
Hai người biết nhau?
Trinh Tú sắc mặt hơi tái, cười miễn cưỡng:
Đã lâu không gặp, chị Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê lúc đầu kinh ngạc, sau lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng liếc nhìn Dương Thần rồi nói:
Anh muốn em gặp một người, là Trinh Tú sao?
Đúng vậy, lần trước anh mới quen biết cô ấy, rất đáng yêu.
Dương Thần cười nói.
Lâm Nhược Khê không trả lời, quay đầu nhìn Trinh Tú, có chút thương tiếc:
Vì sao lại đột nhiên rời đi, em biết lúc đó viện trưởng lo cho em thế nào không?
Xin lỗi chị Nhược Khê, không phải em cố ý làm viện trưởng đau lòng, nhưng…em không còn cách nào khác.
Trinh Tú im lặng, rơm rớm nước mắt.
Dương Thần sửng sốt, vẫy Lâm Nhược Khê:
Bà xã, đừng lạnh lùng như băng thế, em làm Trinh Tú sợ rồi đấy.
Lâm Nhược Khê không thèm để ý tới Dương Thần, đi đến cạnh xe đẩy, nhìn một lượt các món đồ ăn cay và đồ ăn vặt, lại nhìn khuôn mặt gầy yếu nhỏ nhắn của Trinh Tú:
Sau khi em rời đi, lại ở chỗ này bán đồ ăn vặt sao?
Người Trinh Tú hơi run rẩy, hơi hoảng sợ, cúi đầu không dám nhìn thẳng Lâm Nhược Khê.
Vì sao không nói?
Lâm Nhược Khê khẽ nhíu mày, lo lắng.
Dương Thần không biết nên làm thế nào, khẽ cười, nói với Lâm Nhược Khê:
Bây giờ em đã biết cô ấy làm gì rồi, một thân một mình, dựa vào chính bản thân mà sống, mỗi một bữa cơm đều đổi bằng chính mồ hôi của mình, chẳng lẽ có điều gì phải lo lắng sao?
Trinh Tú ngẩng đầu, nhìn Dương Thần cảm kích.
Lâm Nhược Khê quay sang hỏi Dương Thần:
Anh dường như biết rất rõ? Biết em quen Trinh Tú ở đâu, bao lâu sao?
Dương Thần cười nói:
Em nghĩ anh không biết gì sao? Trinh Tú cũng là đứa trẻ sống ở cô nhi viện giống anh, em chắc chắn là quen cô ấy từ vài năm trước ở cô nhi viện Hy Vọng Mới?
Nghe thấy Dương Thần nói hắn là cô nhi, Lâm Nhược Khê cảm thấy rất áy náy, hạ bớt giọng xuống:
Em không có ý này… Khi mẹ em và bà nội còn sống, em đã nhìn thấy Trinh Tú ở cô nhi viện, khi đó em ấy còn rất nhỏ, năm đó em ấy mới 15 tuổi, không hiểu vì sao em ấy không nói một lời nào mà đã bỏ đi, viện trưởng rất lo lắng cho em ấy. Em vẫn nghĩ em ấy đã rời khỏi Trung Hải rồi, không nghĩ em ấy vẫn ở đây.
Xin lỗi, nhưng em không thể gây thêm phiền phức cho viện trưởng nữa.
Trinh Tú nói:
Khiến cho những đứa nhỏ hơn phải ở cùng em, em rất có lỗi với bọn họ.
Vậy em cũng không thể không nói một lời nào đã bỏ đi như thế, em có biết em làm như thế khiến viện trưởng buồn lắm không?
Lâm Nhược Khê nói.
Trinh Tú cúi đầu xuống không nói lời nào.
Dương Thần nhíu mày:
Chuyện cũ rồi, đừng nhắc đến nữa, nói một lần là đủ rồi, anh đưa em đến gặp tiểu muội của em, gặp lại nhau sau nhiều năm, chẳng phải là việc tốt hay sao, làm gì mà căng thẳng thế, Trinh Tú khóc rồi kìa.
Lâm Nhược Khê thanh minh:
Không phải em cố ý làm Trinh Tú đau lòng, nhưng năm nay em ấy cũng 18 tuổi rồi, vẫn còn là đứa trẻ, một cô gái nhỏ bé sống trong xã hội này, hỏi em không quan tâm được sao?
Không cần em phải bận tâm, đã có ông xã của em lo rồi.
Dương Thần bĩu môi nói.
Dương Thần!!
Lâm Nhược Khê tức giận.
Được rồi, anh chọc em chút thôi, Trinh Tú không phải là đứa trẻ không hiểu gì hết, đã thấy nhiều, trải qua nhiều, sau bao nhiêu năm kiếm sống, cũng đã trưởng thành, là một đứa trẻ có tài năng, em nhìn Trinh Tú, có thể biết cô ấy mới 18 tuổi sao?
Dương Thần nói.
Lâm Nhược Khê nhìn dáng vẻ Trinh Tú làm việc rất thành thục, không giống học sinh trung học.
Trinh Tú, chị Nhược Khê còn nhớ em năm nay bao nhiêu tuổi, còn muốn to tiếng với em về chuyện đó, xem ra rất nhớ em rồi, anh rất ghen tỵ.
Dương Thần nhìn Trinh Tú nói.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái rồi ngồi xuống.
Trinh Tú ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Nhược Khê dỗi với Dương Thần, khẽ cười:
Em thật sự không nghĩ rằng vợ anh Dương là chị Lâm Nhược Khê. Nhưng tìm được người tốt như anh Dương làm chồng, chị nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Trinh Tú, em chỉ nhìn anh ta bằng mắt làm sao biết anh ta là người tốt chứ?
Lâm Nhược Khê buồn bực nói, cứ nhắc tới con người này cô lại thấy giận, làm sao bên cạnh hắn toàn người con gái nói hắn tốt vậy!? Ngay cả Trinh Tú nhỏ bé như thế này cũng không tha!?
Trinh Tú cũng không nghĩ nhiều, nói luôn:
Lần trước ở cục cảnh sát, dù sao anh Dương….
Khụ khụ! Khụ khụ!
Dương Thần tự nhiên ho khan, việc đánh người vào đồn cảnh sát, sao có thể dễ dàng nói như vậy, em còn quá nhỏ, không hiểu chuyện! Không hiểu chuyện!
Quả nhiên, Lâm Nhược Khê mặt như bốc hỏa:
Vào đồn cảnh sát? Xem ra anh rất thích đến đồn cảnh sát, nói xem sao lại như thế.
Ha ha, bà xã ngoan, không phải em không để ý tới chuyện của anh sao, em mắt nhắm mắt mở tha cho anh, chuyện cũ qua rồi, nhắc lại làm gì.
Dương Thần đảo mắt.
Tôi không quan tâm việc của anh, nhưng sao Trinh Tú lại vào đồn cảnh sát.
Lâm Nhược Khê hỏi như chất vấn.
Dương Thần không có cách nào đành phải kể lại chuyện đó, nhưng chỉ nói đến những người cố ý đến gây sự, Trinh Tú không biết gì hết.
Trinh Tú biết Dương Thần từ đầu đến giờ đều giúp mình che đi vết nhơ, cũng cảm thấy cảm động, vì Dương Thần mà có một kiểu tình cảm trước nay chưa hề có.
Dương Thần không biết xấu hổ yêu cầu, Trinh Tú liền đưa cho hắn một xiên cay, nhìn Lâm Nhược Khê đứng bên cạnh đang tức giận...
Trinh Tú, nghe lời chị, đi thăm cô nhi viện đi, cho dù không muốn đi thăm em của em, ít nhất cũng nên thăm viện trưởng, một mình bà nuôi dạy em, vẫn nhớ em lắm.
Lâm Nhược Khê khuyên.
Trinh Tú trong mắt hơi buồn.
Không phải em không muốn trở về đó, chỉ có điều em không còn mặt mũi nào nhìn viện trưởng.
Dương Thần nhìn ra Trinh Tú suy nghĩ gì, xoa nhẹ lên khuôn mặt trắng nõn của Trinh Tú:
Cô bé, anh sẽ bớt chút thời gian đưa em về, nghe lời của chị Nhược Khê, đừng hòng chạy thoát.
Em nói để anh đưa Trinh Tú đi khi nào?
Lâm Nhược Khê bất mãn nói.
Nếu như anh không đưa Trinh Tú đi, cô ấy sẽ không đi đâu, có phải không Trinh Tú?
Dương Thần nháy mắt với Trinh Tú.
Trinh Tú bật cười, cảm kích vô cùng, gật đầu lia lịa.
Lâm Nhược Khê cảm thấy khó chịu, nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không biết làm thế nào, vẫn còn may là Trinh Tú đã nhận lời đi thăm viện trưởng.
Sau khi uống xong 2 chai rượu trắng, ăn hơn 10 xiên thịt cay, Dương Thần mới lưu luyến mà tạm biệt Trinh Tú, nhưng Trinh Tú vì tức hắn nên quay đầu đi không thèm để ý tới hắn.
Hắn và Lâm Nhược Khê cùng ngồi vào trong xe, Lâm Nhược Khê thở hổn hển nói:
Anh làm thế nào mà được như vậy? Trinh Tú chỉ là kinh doanh nhỏ nuôi bản thân, chẳng lẽ dễ dàng hay sao? Anh cũng chẳng biết xấu hổ gì cả, ăn uống bao nhiêu thứ?
Cô bé ngốc, Trinh Tú làm bộ tức giận đùa giỡn thôi, anh làm như vậy, cô ấy sẽ càng thân với anh hơn, tin anh đi.
Dương Thần giải thích.
Không cho anh gọi em là cô bé ngốc.
Lâm Nhược Khê nói tiếp:
Trinh Tú mới 18 tuổi, nếu có đi học thì cũng chỉ là học sinh lớp 11, nhỏ như vậy mà anh cũng không tha sao?
Em nghĩ đi đằng nào vậy, anh rất thích đứa trẻ này, xem cô bé như là em gái vậy.
Dương Thần cười khổ nói.
Anh có em sao?
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói.
Dương Thần cười ha hả nói:
Đương nhiên có, tháng sau có con gái của cháu trai của cậu nhà anh chồng của cô anh, cũng là bà con họ hàng xa, sẽ đến Trung Hải, khả năng sẽ ở một thời gian, đến lúc đó chúng ta là chủ nhà, người làm chị dâu như em cũng phải chuẩn bị đi.
Lâm Nhược Khê ngây người, đầu óc hỗn loạn:
Từ từ, anh nói là con ai cơ?
Tóm lại, có một đứa em họ tới đó, đến lúc đó vú Vương sẽ chuẩn bị phòng, đỡ phải luống cuống tay chân.
Dương Thần nói.
Dựa vào cái gì mà anh dám đem người nhà đến đây ở chứ?
Lâm Nhược Khê tức giận nói.
Chúng ta không phải vợ chồng sao?
Chúng ta giống vợ chồng sao?
Lâm Nhược Khê cười lạnh hỏi.
Dương Thần suy tính:
Lẽ nào em muốn không muốn nhẹ nhàng? Được rồi, lại đây, chúng ta gần gũi một chút, xong rồi trả lời cho anh biết.
Lâm Nhược Khê co người lại, nhưng trên xe có dây bảo hiểm, nên rất khó né ra.
Thôi khỏi! Em đồng ý!
Thấy Dương Thần gian tà ghé sát vào mình, Lâm Nhược Khê chấp nhận thỏa thuận.
Dương Thần cười sảng khoái:
Anh biết em sẽ đồng ý mà, giống như việc lúc nãy em đồng ý để anh đưa Trinh Tú đến cô nhi viện.
Lâm Nhược Khê kinh ngạc nhìn hắn, không nói nên lời.