- Ngươi… Ngươi… Đồ điên… Bọn họ là những người thân có quan hệ máu mủ với ngươi! Ngươi là con quỷ giết người!
- Con quỷ giết người? Ha ha, ha ha…
Dương Thần ngửa đầu cười to:
- Quỷ thì sao? Người thân thì làm sao? Bọn họ muốn ta chết, chẳng lẽ ta còn phải làm Bồ Tát cứu rỗi bọn họ? Gần đây đã làm người tốt đủ rồi, nên quay về với bản thân ta rồi. Sao? Mới có như vậy, các ngươi đã sợ rồi hả? Ta mới bắt đầu mà…
Dương Thần ném khẩu súng máy sau khi bắn xong đã hết đạn trên tay, xoay người đi về phía Uông Sĩ Ba, bước chân so với trước đó còn nhẹ hơn mấy lần.
Uông Sĩ Ba cuối cùng cũng ý thức được, Dương Thần vốn không phải đang phô trương thanh thế, hắn nói giết là giết!
Giết người với hắn mà nói, căn bản cũng không phải chuyện gì cần suy tính nhiều!
Giết người, chính là sự hô hấp của hắn, tự nhiên như thế!
- Tôi không tin ngay cả vợ con cậu cũng không cần!
Uông Sĩ Ba lui về, đồng thời ra lệnh:
- Phóng tín hiệu!
Cách đó không xa, mấy tên lính lập tức phóng đạn tín hiệu!
Vài ánh lửa màu đỏ phi lên trời, tín hiệu truyền thống như vậy phóng ra, cũng là để phòng ngừa có người trong lúc tác chiến quấy nhiễu thông tin vô tuyến điện.
Dương Thần cười nhạo một tiếng, vốn không lưu tâm.
Cũng ngay trong chớp nhoáng vừa rồi, điều mà không ai nghĩ tới là, ở một góc tại hậu viện của Dương gia, một thanh kiếm cao ba thước màu xanh giống như cầu vồng thu thủy, chợt bay lên trời!
Phi kiếm này có ánh sáng rực rỡ khắp thân, giống như đường vân của nước, màu xanh đậm trên kiếm càng giống như bảo thạch màu lam!
Cùng lúc với tín hiệu được phát ra, phi kiếm vút lên trời cao, sau khi xoay tròn một cái với tốc độ cực nhanh, reo xuống một tảng huyền băng khổng lồ màu xanh thẳm!
Những lưu quang này lóe ra, tản ra huyền băng mang khí lạnh, tạo nên một thành lũy khổng lồ, đem toàn bộ Dương gia và những người thuộc Dương gia, bao bọc trong cái lồng băng khổng lồ đó!
Cảnh tượng này, nói là phức tạp, nhưng cũng chỉ ngắn ngủn trong vài giây đồng hồ, có thể nói ngưng tụ thành băng trong nháy mắt!
Theo sát đó là tay bắn tỉa từ bốn phương tám hướng, bắn tới đạn dược xuyên giáp!
Quỹ đạo nguyên bản của viên đạn dược này bị ngăn cản bởi vòng bảo hộ huyền băng, chỉ có thể cào ra một ít vụn băng trên lồng băng, phát ra âm thanh va chạm vỡ vụn!
Đám người trước cổng chính Dương gia, bao gồm cả Dương Công Minh trong đó, đều có chút kinh ngạc.
Cảnh tượng trước mắt quả thực rực rỡ quá mức, mà những viên đạn từ lồng băng chảy xuống, lại càng mỉa mai vô cùng!
- Đó… Đó là cái gì?
- Hình như là băng…
Toàn bộ quân đội bắt đầu hỗn loạn, cảnh tượng như vậy, hoàn toàn vượt qua phạm vi lý giải của bọn họ!
Dương Liệt đứng cùng một chỗ với Dương Công Minh, lại cố ý để lộ chút khiếp sợ, khóe mi cũng là một vùng trời u ám.
“Huyền thủy”, thanh phi kiếm này trước kia, sau khi Dương Thần giết chết hai anh em Hách Trường Phong và Lục Hoa Đình, phi kiếm đoạt được, vốn là phẩm cấp trung hạ, Dương Thần nhìn cũng không thuận mắt.
Hơn nữa, sử dụng thanh phi kiếm này, khả năng sẽ làm bại lộ sự tích mà bản thân từng giết chết hai tên đặc phái viên Hồng Mông, nên Dương Thần vẫn không sử dụng.
Có thể tình huống vừa rồi, Dương Thần biết rằng, so với việc dùng “vũ khí nguy hiểm” Hỗn Độn đỉnh, không bằng việc sử dụng “Huyền thủy” của thanh phi kiếm này.
Sự phòng ngự của thanh phi kiếm này mạnh hơn so với sự công kích của nó, đặc tính ngưng kết huyền băng trong nháy mắt, Dương Thần dưới sự vận dụng tu vi như vậy, vượt xa so với Hách Trường Phong trước đây.
Mặc dù để bao trùm một diện tích lớn, tường huyền băng tương đối yếu ớt, đối phó với tu sĩ tuyệt đối không đủ, nhưng cũng đủ để ngăn cản những viên đạn của các tay súng bắn tỉa này.
Chỉ cần chú ý không bị đạo nhân tuyệt kiếm đó phát hiện, sẽ không có gì to tát.
Cho nên, Dương Thần sau khi phát hiện ra tay súng bắn tỉa, âm thầm lặng lẽ gọi thanh phi kiếm đó ra, để nó ở trong đại viện bí mật đợi lệnh, tốc độ phi hành của phi kiếm, người thường không thể chú ý tới được.
- Sao có thể… Tay súng bắn tỉa do tôi bố trí…
Hai chân Uông Sĩ Ba bắt đầu nhũn ra, cho dù ông soái lĩnh nhiều năm, cũng chưa từng gặp phải đối thủ không tuân theo quy tắc thông thường như vậy.
Bản thân vất vả giới hạn nước cờ của Dương Thần, bùa hộ mệnh, cứ như vậy bị phá giải?
- Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Nổ súng! Mau! Toàn bộ nổ súng!
Uông Sĩ Ba bắt đầu chạy thật nhanh về phía sau, để cho các binh sĩ chắn ở phía trước, một đám quan tham mưu đi theo, đều run sợ đi theo ông ta trốn ở phía sau.
Rất nhiều súng máy cuối cùng đã bắt đầu hướng về phía Dương Thần, tập trung nổ súng, bắn đạn.
Như cơn mưa tầm tã, toàn bộ đều rơi xuống cơ thể Dương Thần!
Nhưng cơ thể Dương Thần tựa như Vạn lý trường thành cao lớn đứng lặng im trong cơn mưa to, mấy nghìn năm cũng không ngã xuống, viên đạn làm cho quần áo của hắn nát vụn, vẫn không có cách nào lay động một phân một millimet của nó!
Viên đạn có thể xuyên thủng bảng thép dường như chỉ đang gãi ngứa cho hắn, làm tăng thêm một lượng lớn dày đặc khói thuốc súng và bụi công nghiệp.
Cũng không biết ai là người đi đầu đầu tiên, đạn tên lửa và hỏa pháo cũng theo đó mà bắt đầu phóng đủ, chẳng qua, đường nhắm chuẩn là đại viện Dương gia.
Một lượng lớn đạn pháo giống như vô số mưa sao băng, rơi xuống huyền băng, làm tràn ra một mảng lớn hoa lửa, vô cùng đồ sộ!
Không ai dám tin, bản thân lại nhìn thấy đạn pháo gần trong gang tấc, biến thành pháo hoa ngay trước mắt!
Vòng bảo hộ của huyền băng mặc dù nhiều nơi đã sinh ra vết nứt, nhưng kết cấu hình cầu, khiến nó gánh vác uy lực một cách cân xứng, trong một thời gian ngắn, vốn không thể có dù là một chút xíu khả năng công phá!
Kỳ quan tráng lệ trước mắt, khiến hơn trăm người già trẻ của Dương gia, đều thở dài thán phục, nhưng cũng tràn đầy lòng hăng hái, thậm chí bắt đầu trợ uy cho Dương Thần!
Những tên thân vệ của Dương gia vốn đã từng nhuộm máu trên chiến trường, nếu không phải sức chiến đấu còn thua kém, cũng mong sao bản thân có thể xông lên liều mạng với Uông Sĩ Ba, sao có thể khách khí.
Dương Công Minh có chút thâm ý nhìn những người trong gia tộc đang vui mừng phấn khởi xung quanh, khóe mắt lộ ra sự vui vẻ.
Sắc mặt của Dương Liệt lại có chút u ám khó mà khống chế, nhìn Dương Thần đang tàn sát trước mặt, lại có chút do dự.
Trong tiếng súng và lửa đạn dữ dội, Uông Sĩ Ba không ngừng lùi lại, nhưng dù thế nào cũng không thể rút ngắn khoảng cách của bản thân với Dương Thần.
Những binh sĩ che mặt đụng phải Dương Thần, tất cả đều không thể chống lại một hiệp, không phải bị đánh nát lồng ngực, mà bị cắt đứt cổ, đập vỡ trán.
Trong sự tung tóe của bọt máu, Dương Thần hiên ngang bước đi, máu tươi nhuộm hồng cả nửa thân người hắn, như một huyết nhân!
Dần dần, các binh sĩ không dám tới gần Dương Thần nữa, bình phong che chở trước mặt Uông Sĩ Ba càng ngày càng mỏng!
Không ai có thể nghĩ đến một cái chết vô ích, không ai dám hoài nghi, lời cảnh cáo mới đây của Dương Thần là ăn nói lung tung!
Bước chân Uông Sĩ Ba như nhũn ra, cuối cùng đã đổ ngược trên mặt đất!
- Tư lệnh!
Vài tên tham mưu còn muốn kéo lại, nhưng nhìn thấy Dương Thần gần trong gang tấc, vội vã chạy thẳng một mạch.
Thời điểm Uông Sĩ Ba bò người lên, Dương Thần đã ở trước mặt hướng về phía ông ta mỉm cười tà dị.
Giờ phút này, không một ai tiếp tục nổ súng, gần như mọi ánh mắt đều hội tụ trên người Dương Thần.
Viên quan tư lệnh không lâu trước đó còn phô trương hết mực, giờ phút này xem ra càng giống một con dã thú đáng thương bị bao vây vào trong thung lũng chết, cho dù có là chó vẫy đuôi mừng chủ, cũng khó mà bảo toàn tính mạng!
- Cậu… Cậu… Đừng tới đây!
Bàn tay Uông Sĩ Ba run rẩy, chỉ vào Dương Thần:
- Cậu bình tĩnh một chút, Dương Thần, tôi là Uông Sĩ Ba! Tôi là tổng tư lệnh của quân khu Yến Kinh! Nếu tôi ngã xuống, cậu có biết phía sau có bao nhiêu người sẽ ảnh hưởng đến không?
- Uông gia chúng tôi tuy rằng không phải một gia đình giàu sang quyền quý truyền thống nào, nhưng cũng không phải dễ bắt nạt! Nếu cậu giết tôi, chỉ có thể gây cho cậu thêm nhiều phiền phức! Nếu đầu óc cậu đủ thông minh, thì nên nói chuyện với tôi một chút!
Uông Sĩ Ba với khuôn mặt xanh lét cố gắng nghĩ ra đủ mọi biện pháp, nhưng cũng không có cách nào nhìn thấy nửa phần do dự trong ánh mắt Dương Thần.
Ánh mắt Dương Thần lộ ra một vẻ bi ai:
- Ông nói xong rồi?
- Tôi…
Uông Sĩ Ba không kìm nổi rống lên:
- Chẳng lẽ cậu thực sự muốn giết tôi? Cậu điên thật rồi sao? Cậu tưởng rằng cậu có thể giết hết tất cả những người muốn chống lại cậu? Cậu có biết nhiều người chết đi như vậy, sẽ tạo nên những ảnh hướng lớn như thế nào không? Chẳng lẽ cậu không sợ hậu quả sẽ như thế nào sao?
Một tay trái của Dương Thần, đã tóm lấy cái cổ của Uông Sĩ Ba không một chút khách khí, vừa dùng lực một chút, tên thiếu tướng này đã bị nhấc lên, mặt đỏ bừng nói không nên lời.
- Trước khi ông chết, tôi nói cho ông một chuyện, các ông ngu ngốc cho rằng, các ông có thể thắng tôi, là bởi vì, các ông sợ có người chết. Tôi không giống các ông, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ sợ người chết.
- Bởi vì trong mắt tôi, người chết chính là người chết, bọn họ không thể hại chết tôi. Cho dù giết chết bao nhiêu người, thì ít nhất những người đã chết rồi, sẽ không thể uy hiếp được.
- Nhưng nếu có một vài người còn sống, cho dù chỉ là tiềm ẩn bên trong, thì cũng gọi là có cơ hội muốn lấy mạng người đấy. Cho nên, tôi thà rằng những người trước mắt đều đã chết rồi, cũng sẽ không cho phép có một vài người còn sống, ví dụ như ông…
Uông Sĩ Ba cũng không nghe rõ ba chữ cuối cùng, bởi vì một tay trái của Dương Thần, đã bắt được cái sọ não của ông ấy, nhổ lên!
Máu chảy như suối, một cái đầu người, bị vứt bỏ lên cao trong ánh nắng, rưới máu tươi rơi xuống…