Mục lục
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi (full) - Mai Can Thái Thiếu Bính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt không gian trở lên lạnh lẽo đến mức khó thở, bất kì ai nhìn thấy nhìn thấy tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này đều run sợ.

Sắc Vi dường như không nhìn thấy họng súng bất kì lúc nào cũng có thể phát ra tia lửa chí mạng, bình tĩnh nói:

- Nếu con không muốn nghe lời của ba, cũng không muốn để ba tiễn con lên đường thì sao?

- Không đời nào, ba không định cho con con đường thứ ba đâu.

Tư Đồ Minh Trạch nhếch mép cười khểnh, đôi mắt diều hâu như đang săn thỏ vậy.

- Con giúp cha hiến kế.

Sắc Vi cười sảng khoái, giống như cô công chúa bướng bỉnh, lại giống như cô tiểu thư ngỗ ngược khi làm điều gì sai trái.

Vừa dứt, Trương Hổ vỗn dĩ đứng yên đằng sau Tư Đồ Minh Trạch, đột nhiên từ trong ngực rút một khẩu Browning, chĩa nòng súng đen xì về phía Tư Đồ Minh Trạch!

Từ Đồ Minh Trạch cảm nhận được cảm giác lạnh lạnh sau gáy, cái cảm giác ớn lạnh đó nói cho ông ta biết đó là cái gì!

- Trương Hổ..

- Lão Hổ ngươi muốn chết à!

- Khốn kiếp ngươi đang làm gì đấy!

Đám người của hội Tây Minh có mặt không thể tin được có lại có thể chứng kiến tình cảnh kịch tính đến vậy, sự phản bội bất ngờ của Trương Hổ làm cho chúng không kịp đề phòng.


Đây không phải lần đầu tiên Trương Hổ làm cái việc này, lần đầu tiên cầm súng chỉ vào đầu đại ca Trần Đức Hải và chơi trò bóp cò đánh cược mạng sống, cuối cùng lại trở thành đại ca trong địa bàn của Trần Đức Hải. Đây là lần thứ hai, nhưng lần này được trực tiếp thăng cấp cầm súng chĩa thẳng vào đầu hội trưởng hội Tây Minh, không thể không nói là không có tiến bộ vượt bậc.

Đúng là trăm hay không bằng tay quen, Trương Hổ cho thấy sự vững vàng, khi mở chốt an toàn, mở miệng cười lớn vào mặt đám người có mặt:

- Một lũ ngu ngốc, ông mày từ trước đến nay chỉ có nghe lệnh của cô Sắc Vi, chúng mày nói ông mày đang làm gì?!

Đám người của hội Tây Minh đầy kinh ngạc, vẫn chưa hiểu ra rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

- Lão Hổ, Trần Đức Hải thực ra bị ngươi phản bội, trừ khử đúng không?

Tư Đồ Minh Trạch đang bị họng súng chĩa vào nhưng không hề nao núng, sắc mặt cực kì bình tĩnh hỏi.

- Đúng vậy!

Trương Hổ trừng mắt trả lời:

- Ông mày từ lâu đã không vừa ý thằng già mắc dịch đó, khử nó rồi theo cô Sắc Vi chẳng có gì là sai cả.

- Tao biết...

Tư Đô Minh Trạch cười thầm:

- Làm sao có thể có người một mình có thể trừ khử cái ổ cáo già Trần Đức Hải đó, phải có nội gián mới có lý.

Thì ra Tư Đồ Minh Trạch từ trước đến nay không tin vào tin đồn có một nhân vật kì bí nào đã tiêu diệt toàn bộ cái ổ Trần Đức Hải....

Dương Thần yên lặng đứng bên cạnh quan sát mọi sự việc xảy ra, xoa mũi cười thầm.

Một trong các vị đại ca đứng bên cạnh đang vừa kinh ngạc vừa tức giận là Tiểu Yến Ca vốn dĩ nhìn Trương Hổ đã quá chướng tai gai mắt, lúc đó liền lớn tiếng chửi rủa:

- Mẹ kiếp lão Hổ! Mày có còn là một trang anh hùng không, đến việc phản bội chủ mà mày cũng có thể làm được, giết cái con cáo già Trần Đức Hải chẳng nói làm gì, mày dám động tới hội trưởng, ông mày sẽ lập tức xẻ thịt mày ra nuôi chó!

- Trương Hổ ta chưa từng được học hành, chẳng có tí văn hóa gì, chẳng hiểu những đạo lý to tát. Nhưng tối thiểu cũng xem qua tam quốc, theo minh chủ, thành nghiệp lớn, cái loại chủ giả nhân giả nghĩa ta chẳng màng, cái thế gian này vỗn dĩ là cá lớn nuốt cá bé, tao biết tao đang làm cái gì, không cần chúng mày phải dạy.

Trương Hổ vẫn không run sợ, trước kia suýt chút nữa mất mạng, áp lực càng lớn đối với anh ta mà nói đã không còn đủ sức quật ngã anh ta.

Một đại ca khác có thân mình mập mạp chửi rủa:

- Lão Hổ mày mù cái con mắt chó của mày rồi à, mày mở to mắt ra mà xem, từ trong ra ngoài đều là anh em của tao! Kể cả mày có bắt hội trưởng, thì tối ngày hôm này mày và cái con tiện nhân Sắc Vi đừng hòng mà thoát khỏi nơi này!

Vài vị đại ca khác cũng chửi hùa theo, đủ loại âm thanh hạ đẳng tuôn ra không ngừng.

Cùng lúc đó, tất cả các thành viên khác còn lại của hội Tây Minh đều rút súng chĩa thẳng vào Trương Hổ, Dương Thần, Sắc Vi bốn người bọn họ, mấy chục khẩu súng đang chĩa về một hướng, làm cho không khí của cả đại sảnh trở lên tĩnh lặng, một luồng áp lực rộng lớn đang dần dần hình thành, gần như nhịp tim của mọi người càng lúc càng nhanh, đến tiếng hít thở cũng trở lên cẩn trọng hơn.

Tứ phía Trương Hổ ít nhất có đến bảy, tám họng súng đang chĩa vào đầu, nhưng với cái đầu trọc, anh ta chẳng có chút phản ứng nào, nhếc mép nói:

- Chúng mày nghĩ rằng chúng mày dẫn đến nhiều người sao? Sao không động não một chút, tối nay việc bố trí hai chục anh em túc trực vòng ngoài vườn hoa là do ai phụ trách.

Vài vị đại ca hoảng hốt, vì lúc này họ mới nghĩ ra, nhiệm vụ bảo vệ an toàn lần này là giao cho Trương Hổ.

Càng làm người ta cảm thây châm biếm là, giao cho Trương Hổ cái nhiệm vụ này lại là Tư Đồ Minh Trạch, người mà lúc này đang bị Trương Hổ chĩa súng vào đầu, vì Trương Hổ gần đây biểu hiện rất ưu tú, trở thành được người được trọng dụng, có thể nói những điều này là vì mục đích làm cho Trương Hổ càng thêm trung thành... Nhưng hôm nay....

Quả nhiên, sau khi huýt một tiếng sáo, từ cửa chính ồ ạt xuất hiên hai mươi tên mặc áo đen đeo kính râm tay cầm súng máy, lập tực tản ra mọi góc, chĩa súng vào các vị đại ca có đang có mặt.

Như thế, tình thình càng căng thẳng hơn, Tư Đồ Minh Trạch chĩa súng vào Sắc Vi, Trương Hổ dí súng vào Tư Đồ Minh Trạch, còn các đại ca khác trong hội Tây Minh và một số đàn em lại chĩa súng vào Trương Hổ và Sắc Vi bốn người bọn họ, ở bên ngày, có hơn hai mươi tên vệ sĩ được huấn luyện bài bản cầm súng chĩa vào đám người của hội Tây Minh!

Đạn đã lên nòng!

- Nước cờ hay, xem ra quân cờ Trương Hổ đã không phải ngày một ngày hai rồi, có lẽ những địa bàn gần đây Trương Hổ thu phục, đều do con cố ý nhả ra rồi.

Tư Đồ Minh Trạch cười một cách nham hiểm.

Sắc Vi bình tĩnh gật đầu trả lời:

- Đúng vậy, lãnh địa của ba đang giảm sút gấp bội, và e rằng qua đêm nay, ba chẳng còn lãnh địa nào cả.

- Cũng chưa chắc, xem ra trong hoàn cảnh này, nếu ta bóp cò, vậy thì cả ta và con đều chết, cái bánh ngọt khu Tây cũng chẳng thuộc về con.

Tư Đồ Minh Trạch đáp lời.

Theo ý của con nói, chúng ta có nên buông súng xuống, sau đó lặng lẽ rời khỏi đây, về sau tiếp tục thương lượng không?

Sắc Vi nở nụ cười, trên thực thế, kế hoạch đêm nay cuối cùng cũng làm cho Tư Đồ Minh Trạch không còn cách nào để đối phó lại, chuyện bại lộ của Trương Hổ là chuyện sớm muộn, và việc anh ta cần làm thì đã hoàn thành rồi, về sau dù có trở mặt với hội Tây Minh, thì dựa vào thực lực của hội Hồng Kinh cũng không lấy gì làm lo lắng nữa, từ lúc Tư Đồ Minh Trạch cấu kết với Đông Hưng, chỉ cần thức qua đêm nay Sắc Vi không còn sợ hãi nữa, không chắc cha con nhà họ Chu không bị kẻ thù hãm hại, sự xuất hiện của kẻ phản bội Trương Hổ, làm cho những đại ca khác trong hội Tây Minh cũng cảm thấy bất an, nảy sinh nghi kị lẫn nhau, thậm chí còn đề phòng Tư Đồ Minh Trạch. Hội Tư Minh sẽ càng tăng thêm bất an.

Tư Đồ Minh Trạch vẫn để lộ ra vẻ mặt u ám, nhưng đột nhiên mỉm cười hỏi:

- Trương Hổ, Sắc Vi, có phải mấy người nghĩ ta rất ngu gốc không?

Sắc mặt biểu cảm đột nhiên thay đổi làm cho Trương Hổ và Sắc Vi đều đần người ra.

Tư Đồ Minh Trạch tiếp tục nói:

- Mấy người nghĩ ta ngốc ngếch không biết gì để cho mấy người chơi ta sao, đã vậy ta không thể tha cho mấy người được.

- Ông có ý gì!!?

Trương Hổ cảm nhận được sự thách thức từ Tư Đồ Minh Trạch, tay cầm súng bắt đầu run run, anh ta có dự cảm không tốt, anh ta cảm thấy bất an.

Miệng của Tư Đồ Minh Trạch xuất nhiện một đường cong đầy nham hiểm, nhẹ nhàng nói:

- Trương Hổ, mày nhìn xem, bọn đàn em mà mày mang tới, rút cuộc đang chĩa súng về phía ai...

Trương Hổ hốt hoảng, từ trán lăn xuống một giọt mồ hôi, sống lưng lạnh toát, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, trong lòng sợ hãi!

Hai mươi thằng áo đen kính râm chuyển hướng, chĩa súng vào Trương Hổ và Sắc Vi bốn người bọn họ!!!

- Cẩn thận!

Sắc Vi đột nhiên nói lớn, nhưng vẫn chậm hơn một nhịp!

Tư Đồ Minh Trạch lợi dụng lúc Trương Hổ đang liếc mắt quan sát tình hình, không tập trung, trong nháy mắt tiến người lên một bước, quay người lại tặng một cái huých tay vào cằm Trương Hổ!

- Ối…

Trương Hổ nấc lên một tiếng, nhịn đau muốn cầm súng lên, nhưng không ngờ đầu gối Tư Đồ Minh Trạch đã nhấc lên huých đầu gối vào ngực Trương Hổ.

Trương Hổ như bị điện giật, hai chân khụy xuống, phía sau lưng Tư Đồ Minh bồi thêm một cái cùi trỏ, Trương Hổ nằm lăn ra đất.

Ngay lập tức hai thằng vệ sĩ của Tư Đồ Minh Trạch đá khẩu súng ra xa, vặn trói chặt hai tay, dụng chân đạp lên người Trương Hổ.

Chỉ một chút lỡ đễnh, Trương Hổ liền bị chế ngự dưới đất không thể động đậy.

Trương Hổ không ngừng giãy dụa, nhưng sức dù mạnh đến đâu cũng không thắng nỗi sự chế ngự của hai thằng vệ sĩ hộ pháp, chỉ có thể ném về phía Tư Đồ Minh Trạch đang rất tự tại ánh mắt căm phẫn.

Màn kịch lại phát sinh thêm tình huống gay cấn mới, các vị đại ca hội Tây Minh lên tiếng cỗ vũ, không ngừng tán dương trí khí của hội trưởng.

Sắc mặt của Sắc Vi lại trở lên tái mét, vì giờ đây mọi họng súng đang chĩa về phía bốn người bọn họ.

Tiểu Triệu và Trần Dung đang run lên cầm cập, mặt trắng bệch không còn giọt máu, ở trong hoàn cảnh này chưa ngất đi đã là sự chịu đựng lớn nhất mà một người con gái chân yếu tay mềm có thể cố gắng.

Dương Thần nhíu mày, trong lòng không hề muốn vì trong cái hoàn cảnh này mà gặp phải nguy hiểm, nhưng có vài phần lo lắng, chẳng lẽ tối nay phải lộ diện...

Có đến gần một năm không bị lộ rồi!

- Tuy võ công của ta cũng chẳng ra làm sao, nhưng dù sao Sắc Vi cũng là con gái ta, người làm cha như ta dù sao cũng có chút ít gen thể thao ưa thích vận động.

Tư Đồ làm ra vẻ cứ như chuẩn bị vận động, lắc đầu vài cái, ưỡn ngực, nhìn thẳng vào Trương Hổ đang nằm trên sàn, và nói:

- Lão Hổ, có phải mày thật không can tâm, không can tâm vì sao đám anh em của mày lại phản bội mày?

Trương Hổ không trả lời, chỉ gương mắt nhìn trừng trừng vào Tư Đồ Minh Trạch.

- Thật ra, vấn đề rất đơn giản.

Tư Đồ Minh Trách tự hỏi rồi tự trả lời, nở một nụ cười nham hiểm rồi nói:

- Vì chúng không phải là người của mày.

Nói xong, Tư Đồ Minh liền bảo vài thằng vệ sĩ tháo bỏ kính râm, vỗ tay đắc ý hỏi:

- Thế nào, có phải không nhận ra thằng nào không? Đúng vậy, vì chúng nó đều là người của tao, hai mươi thằng vệ sĩ mày lựa chọn, tao biết đều là tâm phúc của mày.. Do vậy tao đã sớm tiễn chúng nó về với tiên tổ rồi...

Trương Hổ vừa nghe xong, mắt ngấn lệ, cho dù bị trói chặt, cũng không đau như thế, anh ta cũng không ngờ rằng những người anh em do anh ta dạy dỗ và trung thành tuyệt đối, lại bị tên Tư Đồ Minh Trạch hãm hại.

- Kẻ phản bội thì sẽ có kết cục của kẻ phản bội, từ khi ngươi phản bội Trần Đức Hải ngươi đã nên chạy trốn chứ không phải ở lại bên ta làm gián điệp.

Tư Đồ Minh Trạch cười nhạt:


- Ngươi nghĩ ngươi thông minh lắm sao? Ngươi nghĩ ta làm hội trưởng hội Tư Đồ mười mấy năm qua chỉ là hư danh thôi à, ta thật sự ngốc vậy sao? Ta giữ lại ngươi chẳng qua chỉ muốn tìm ra thêm những kẻ gián điệp khác, bây giờ mục tiêu đã hoàn thành, nhiệm vụ của ngươi cũng đã hết, để ta xử lý xong con gái của ta thì sẽ sờ đến ngươi, ngoan ngoãn nằm đó đi. Ngươi nghĩ ai cũng ngu ngốc như lão Trần Đức Hải sao? Có lẽ ngươi xem phim nhiều quá rồi đó!


Tư Đồ Minh Trạch dùng sức đạp mạnh lên chân Trương Hổ, Trương Hổ cắn răng nhẫn nhịn.


Tư Đồ Minh Trạch quay sang nhìn Sắc Vi:


- Được rồi, con yêu, nói cho cha biết, bây giờ con sẽ lựa chọn thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK