Lý Mộ Hoa lắc đầu nói:
- Tất cả những người mà tôi nói đều không phải ở Hồng Kong, mà là một kẻ thù ở Trung Hải, Khoa học kỹ thuật Đông Hoa, Hứa Trí Hoành.
- Hứa Trí Hoành!?
- Làm sao là gã được? Mạc Thiện Ny cau mày hỏi. Lần này chúng ta bàn về tài liệu khai thác phát triển sản phẩm bảo vệ môi trường tiết kiệm năng lượng kiểu mới, cái đó và Khoa học kỹ thuật Đông Hoa có liên quan gì đến nhau?
Dương Thần mắt cũng tỏ vẻ nghi ngờ, tình hình có vẻ phức tạp hơn hắn nghĩ.
Lý Mộ Hoa thở dài:
- Một lời khó mà nói hết, tôi nghĩ, bởi vì một số nguyên nhân, Tổng giám đốc Lâm phía bên cô hẳn là cũng có một số việc gạt hai người, hay là chúng ta đi vào vườn trà bên trong sơn trang, vừa uống trà vừa bàn về việc này, đứng hoài hành lang này cũng không phải là cách hay.
Dương Thần và Mạc Thiện Ny cũng đều không buồn ngủ, sau khi nhận lời thì cả 2 thay quần áo, cùng Lý Mộ Hoa tới Mộ sắc sơn trang, đồng thời, để tỏ vẻ công bằng, Lý Mộ Hoa còn phái người mời tới phó Tổng Lục Đào, trước là uống nước, sau là uống trà bàn bạc công việc.
Lục Đào biết được Dương Thần và Mạc Thiện Ny thiếu chút nữa bị hại, sợ tới mức không còn buồn ngủ chút nào, liền vội vã chạy lại, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
- Tổng giám đốc Lý, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Tôi không muốn bỏ mạng ở Hong Kong đâu nhé. Lục Đào vẻ mặt van nài. Trời sinh gã là kẻ nhát gan, đột nhiên phát hiện có kẻ mang súng giết người, không còn giữ được vẻ điềm tĩnh nữa.
Lý Mộ Hoa an ủi nói:
- Yên tâm, tổng giám đốc Lục, sát thủ đã bị bắt đến đồn cảnh sát, công tác an toàn của chúng tôi đã được thực thi ở mức cao nhất, tuyệt đối bảo vệ an toàn cho các vị.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, nói về chuyện chính đi… Lục Đào lau mồ hôi lạnh, cười gượng gạo, nói.
Lý Mộ Hoa uống một ngụm trà, sửa soạn lại phong thái, vẻ trầm tư chợt nói:
- Tôi chỉ nói kể từ khi 3 gia đình chúng ta hợp sức lại thôi, tôi nghĩ ông Dương và cô Mạc cũng chưa hiểu rõ lắm, sở dĩ lần này tập đoàn Mộ Vân ngay từ đầu đã quyết định hợp tác với truyền thông Trường Lâm chủ yếu là coi trọng một điểm, là do cha tôi từng là chủ gia đình, từng là một quý ông kiên cường, từng là một chiến sĩ tham gia cuộc chiến tại Việt Nam. Qua nhiều năm tới nay, Yến Kinh từng cùng nhà họ Lý chúng tôi tại Hồng Kong duy trì mối quan hệ bằng hữu tốt đẹp. Cho nên dự án quan trọng này lại càng thích hợp với công ty Trường Lâm hơn.
- Vậy thì vì sao lại chọn Ngọc Lôi của chúng tôi làm đối tác tiêu thụ, theo như tôi biết thì các công ty có thể đồng thời tiêu thụ các mẫu mới tuy rằng không nhiều nhưng ở trong nước Hoa Hạ cũng sở hữu một số lượng cực kì nhiều.
Lý Mộ Hoa gật gật đầu:
- Không sai, tôi muốn nói ở đây chính là, sở dĩ lựa chọn Quốc Tế Ngọc Lôi làm bên thứ ba gia nhập liên minh, ngoại trừ coi trọng Ngọc Lôi gần ba mươi năm qua rất hùng mạnh trong việc tiêu thụ inte, với các sản phẩm có thương hiệu, các đại lý dây chuyền hiệu quả cao, còn có một nguyên nhân lớn khác, đó là vấn đề tài chính và quan hệ. Theo điều tra bước đầu của chúng tôi thì không một tập đoàn trong nước Hoa Hạ nào dám bỏ ra một số tiền đầu tư lớn như vậy vào dự án lần này như Quốc Tế Ngọc Lôi, hơn nữa Chủ tịch Quốc Tế Ngọc Lôi Lâm Nhược Khê còn là bạn học đại học của Chủ tịch Tăng Tâm Lâm, mối quan hệ này thực sự vô cùng quan trọng với chúng tôi.
- Vẫn còn 1 điểm.
Lục Đào đã bình tâm lại, bỗng nhiên cười ha hả, nói:
- Theo tôi được biết, dường như Tổng giám đốc Lâm của mấy người và Hứa gia, đặc biệt Chủ tịch Hứa Trí Hoành của Khoa học kỹ thuật Đông hoa có thù hận không nhỏ.
Dương Thần một bên chuyển bắt tay vào làm lý chén trà, một bên hỏi:
- Hứa Trí Hoành tôi đã thấy vài lần, không lẽ lần này hợp tác này có liên quan gì tới nhà họ Hứa sao? Vì sao y phải nhúng tay, thậm chí còn muốn phái sát thủ đến?
Lý Mộ Hoa nghiêm giọng nói:
- Tuy rằng không thể kết luận chính là nhà họ Hứa phái tới sát thủ cố ý tới quấy rối, nhưng nhìn vào tình hình trước mắt mà nói, nhà họ Hứa là đáng nghi nhất. Bởi vì dự án nghiên cứu lần này cũng có nét tương tự giống như dự án nghiên cứu của nhà họ Hứa.
- Nhà họ Hứa cũng đã nghiên cứu về vật liệu mới ư? Mạc Thiện Ny nghi ngờ hỏi. Kết quả nghiên cứu dự án làn này không phải là do viên nghiên cứu Mộ Vân đi trước rất xa sao?
- Thì đúng là vậy. So với toàn thế giới mà nói thì viện nghiên cứu Mộ Vân chúng tôi có được kỹ thuật nghiên cứu tiên tiến nhất thế giới, có nghiên cứu viên tài giỏi là một người trong nhà họ Lý, tiến sĩ Lý Quang Tấn đã đưa toàn đội ngũ nghiên cứu của mình đến phát triển. Nhưng thật không may, tiến sĩ có một người bạn đồng môn tên là Guillian Sand đã chèn ép ông, vừa đúng lúc nhà họ Hứa lập ra người lãnh đạo viên nghiên cứu. Hai người đó gần như cùng nghiên cứu về một phương diện, không ai không dám đảm bảo mình sẽ tạo ra thành quả trước. Ai là người tạo ra thành quả trước sẽ là người giành được quyền sở hữu phát minh, điều này là điều quan trọng nhất, thực ra không thể sơ xuất.
- Nhưng nếu tình hình là như vậy, lần hợp tác này chúng ta quả thật rơi vào tình huống nguy hiểm rồi sao, ai có thể đảm bảo chúng ta sẽ giành được quyền sở hữu phát minh đó. Mạc Thiện Ny lập tức nghĩ ngay đến điểm đó.
Lý Mộ Hoa gật gật đầu, nói:
- Không sai, đây cũng chính là điều tôi đã đề cập đến trước đây, Ngọc Lôi có thể cung cấp nguồn vốn tài chính rất lớn. Dựa theo những điều tiến sĩ Lý Quang Tân đã nói thì kì thuật nghiên cứu và phát triển này để thành công cần ít nhất thời gian là nửa năm, trong nửa năm đó, việc cấp vốn nghiên cứu sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tốc độ của thành quả tạo ra. Nhà họ Hứa trước đây là một trong năm đại gia đình có tiếng tăm tại Trung Hải, Khoa học kỹ thuật Đông Hoa tuy thực lực không mạnh bằng ba nhà chúng ta, nhưng có nhà họ Hứa làm chỗ dựa, tất nhiên sẽ mạnh hơn bất kì ai trong 3 nhà chúng ta. Cho nên, chỉ có việc hợp nhất 3 nhà như bây giờ thì mới có thể tuyệt đối chiếm được thế chủ động.
Nghe xong lời giới thiệu này, Dương Thần mới giật mình nghĩ, nói như thế, Hứa Trí Hoành kia có động cơ quá lớn, huống hồ, vì Lâm Nhược Khuê mà Hứa Trí Hoành hận không thể chết đi càng nhanh càng tốt, phái sát thủ đến giết người cũng không có gì là lạ.
- Thực ra, nhà họ Hứa làm vậy cũng không có gì đáng trách, dù sao dự án nghiên cứu lần này đem lại lợi nhuận hết sức khả quan, các nước Châu Âu Châu Mỹ nhìn mà cũng muốn nhảy vào, chỉ tiếc là năng lực nghiên cứu của họ về phương diện này không bằng nhà họ Lý chúng ta và nhà họ Hứa. Lý Mộ Hoa cười nói:
- Chí có điều tôi không nghĩ rằng nhà họ Hứa lại nóng vội, ra tay nhanh như vậy, muốn lấy mạng hai đại diện đàm phán của chúng ta, muốn ngăn chúng ta liên minh. Tuy nhiên, tôi cũng có thể lý giải được, nếu như họ không làm như vậy, lẽ nào chúng ta sẽ dễ dàng để cho nhà họ Hứa thuận lợi tiến hành nghiên cứu thành công? Chắc chắn là chúng ta cũng sẽ làm điều gì đó cản trở bọn chúng.
- Tôi không ủng hộ việc chúng ta làm theo cách của bọn họ, giết nguời của họ, nếu như thế, dù là cạnh tranh trên thương trường cũng là quá tàn nhẫn. Bất luận, ai là người đưa ra thành quả trước, thì chắc chắn là đã đạt được chấp nhận của pháp luật về thiết kế của sản phẩm, không cần thiết phải vì tiền bạc mà giết chóc, cướp đi sinh mạng của những nhà khoa học.
Lý Mộ Hoa vội vàng xua tay:
- Cô Mạc hiểu lầm ý tôi rồi, ý tôi là ta sẽ dùng chiêu thọc gậy bánh xe, dù sao tiến sĩ Guillian cũng là bạn đồng môn của tiến sĩ Lý Quang Tấn, nếu chúng ta có thể thuyết phục tiến sĩ Guillian và tiến sĩ Lý Quang tấn cùng nhau giúp cho chúng ta nghiên cứu, như vậy chúng ta sản phẩm sẽ xuất hiện nhanh hơn nhiều!
- Đáng tiếc là rất khó đó, nghe nói tên Guillian kia là người Mỹ,vốn tính bướng bỉnh, lúc trước khi ông ta còn buồn bực thất bại và bấp bênh, mất phương hướng thì nhà họ Hứa đã tín nhiệm ông ta, giúp ông ta thành lập phòng nghiên cứu, ông ta đối với nhà họ Hứa có thể nói là một mực trung thành, vậy thì dễ gì hắn chịu theo phe chúng ta?.
Lục Đào cười ha hả nói.
- Cho dù tính khả thi rất thấp đi nữa thì cũng phải thử một phen xem sao.
Một âm thanh cứng cáp từ phía ngoài căn phòng vang lên, mọi người chợt quay đầu nhìn laị, vừa đúng lúc Lý Đức Thâm cùng vài tên tùy tùng đi theo chậm rãi đẩy chiếc xe lăn vào.
Lý Mộ Hoa vội vàng đứng dậy, tiến lên ân cần thăm hỏi:
- Cha, trễ như vậy, sao cha lại ra đây?
Lý Đức Thâm "Hừ" một tiếng:
- Ta tuy rằng già rồi, thân thể cũng không khỏe mạnh nhưng vẫn chưa hồ đồ đâu. Đêm nay có sát thủ muốn giết hai vị đại diện đối tác Ngọc Lôi của chúng ta, chuyện quan trọng như vậy con cũng muốn giấu ta ư?
- Không... con chỉ muốn sáng mai sẽ nói với cha sau thôi. Lý Mộ Hoa hấp tấp nói.
- Việc có nặng có nhẹ, con đừng quên cha đã dạy con ra sao.
Lý đức Thâm trừng mắt nhìn đứa con thứ hai, sau lại mỉm cười nói với Mạc Thiện Ny và Dương Thần
- Đã làm ông Dương và cô Mạc kinh sợ rồi, tôi cam đoan, tuyệt đối từ nay sẽ không sát thủ nào có thể trà trộn vào được nữa.
- Chủ tịch Lý, Chủ tịch, không hay rồi.
Không đợi Lý Đức Thâm nói thêm câu nào, một âm thanh kích động vang lên từ bên ngoài phòng trà truyền đến, một tên quản lí của biệt thự hốt hoảng chạy lại, run giọng nói:
- Không hay rồi thưa Chủ tịch, vừa rồi đột nhiên có người gọi điện thoại tới đe dọa nói là trong biệt thự bị cài bom.
- Cái gì?
Vừa mới rồi còn khiến khách yên tâm chợt sắc mặt Lý đức Thâm lập tức suy sụp, xanh mét hỏi:
- Ngươi lặp lại lần nữa! Nói cho rõ ràng xem nào!
Tên quản lí vừa muốn mở miệng, điện thoại của tên trợ lí dứng sau Lý Đức Thâm chợt rung lên, nhìn màn hình điện thoại, anh ta nói)
- Thưa Chủ tịch, là số lạ gọi đến.
Tên quản lý vừa nghe, hét lớn:
- Chủ tịch! Là gã! Gã vừa rồi nói, kêu tôi đem sự tình nói cho Chủ tịch biết, sau đó gã sẽ trực tiếp nói chuyện với Chủ tịch.
Tất cả những người ở đây đều tỏ vẻ lo lắng căng thẳng, việc sát thủ vừa mới giải quyết xong thì lại có chuyện bom mìn gì nữa.
- Nhận điên thoại đi, không bàn cãi nữa. Lý Đức Thâm tuy gặp nguy nhưng không hoảng loạn nói.
Người trợ lý vừa nghe điện thoại thì có một âm thanh đã được phá âm vọng lên:
- Chủ tịch Lý, Tổng giám đốc Lý, muộn vậy còn ngồi đó uống trà, quả là nhiều hứng thú thật..
Mọi người đều kinh ngạc, biết số điện thoại riêng của Lý Đức Thâm đã là quá lợi hại, còn biết bọn họ đang ngồi đây uống trà.
- Các ngươi đừng vội lo lắng, nếu như đến các ngươi ngồi đâu ta cũng không biết thì làm sao có thể đảm bảo thuốc nổ sẽ giết được các ngươi chứ.
- Ngươi là ai?
Lý Đức Thâm cau mày hỏi.
Điện thoại vọng lên một tiếng cười lớn:
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là giờ ta chỉ cần ấn 1 cái thì thuốc nổ sẽ lập tức phát nổ, chỉ trong vòng 1 phút cả cái sơn trại này sẽ thành bình địa ngay, đến lúc ấy dù các người có mọc cánh cũng không chạy được đâu!