Mục lục
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi (full) - Mai Can Thái Thiếu Bính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với Dương Thần mà nói, thực tế việc lựa chọn cho Sắc Vi thử nghiệm tu luyện trước không phải là quyết định đầu tiên.

Đối với việc tu luyện thường ngày mà nói, Thái Ngưng luyện công từ nhỏ, nội công cũng gần đạt đến ngưỡng Tiên Thiên, nghiễm nhiên trở thành sự lựa chọn hoàn hảo nhất.

Nhưng điều Dương Thần nghĩ đến chính là Thái Ngưng từ nhỏ đã rèn luyện công phu của Đường Môn Xuyên Trung. Nội lực đều dựa vào lấy thi triển ám khí làm tiền đề tiên quyết như Âm Nhu Kình nói đầu tiên, sau đó cùng với “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” của mạch Thục Sơn của bản thân, mở rộng kết hợp, đặt mình vào chỗ chết sau đó tu luyện điên cuồng để giành lấy sự sống, đây chính là sự xuất nhập đạt đến cảnh giới cao nhất. Có thể nói, bản thân hắn muốn chỉ điểm cho cô ấy, cần thay đổi khái niệm về sức mạnh ẩn sâu trong mình.

Sắc Vi thì không giống vậy. Mặc dù có một chút võ đạo căn bản, thế nhưng trong giới tu hànnh mà nói thì chỉ như tờ giấy trắng mà thôi. Thế nhưng, Dương Thần có thể thấy, so với Thái Ngưng, nhận thức của Sắc Vi cũng chẳng kém gì. Vậy nên, chỉ cho Sắc Vi tu luyện, mặc dù xuất phát điểm thấp hơn nhưng những gì mà cô thu lại được thì không ít.

Đợi cho Sắc Vi tu luyện tốt lên, Dương Thần cũng dám để cho những hồng nhan khác biết về lĩnh vực xưa nay chưa từng có này.

Dương thọ của hắn không biết là còn kéo dài bao nhiêu tháng năm, nếu bản thân cứ trẻ mãi không già như thế này mà bên cạnh lại là các nữ nhân đã bước vào tuổi xế chiều, vậy thì cuộc đời sẽ cô liêu như tuyết rơi giữa trời vậy.

Hơn nữa, lựa chọn người bạn đời bên cạnh mình ngay từ đầu của hắn của hắn đã là Sắc Vi. Đối với Sắc Vi mà nói, đây cũng chính là một sự đồng ý hết lòng.

Về đến nhà, Dương Thần không dám lộ mặt ở phòng khách. Nếu chẳng may dọa cho Quách Tuyết Hoa và vú Vương sợ hãi thì không hay chút nào. Vậy nên đặt người vào phòng mình xong hắn mới mở cửa, ra khỏi phòng đi xuống lầu.

Trong phòng khách đang thơm nức mùi bữa cơm tối. Mặc dù bản thân gây ra chuyện ầm ĩ như vậy nhưng buổi tối Trinh Tú vẫn về nhà, con bé ngày mai còn phải thi tiếp, dù thế nào thì cũng phải ăn uống ngon miệng một chút.

Điều khiến Dương Thần xấu hổ chính là Lâm Nhược Khê đã đeo tạp dề đang đi từ nhà bếp ra, tay bưng thức ăn đặt lên bàn ăn.

Còn Trinh Tú thì đang ngồi trên sô pha xem mấy chương trình tạp kỹ. Con bé có vẻ như không biết ban ngày đã xảy ra chuyện gì nên tâm trạng có vẻ rất thoải mái.

- Đã về rồi à!


Quách Tuyết Hoa từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Dương Thần, mỉm cười rất tự nhiên:

- Ngồi xuống đi, mau ăn cơm nào!

Lâm Nhược Khê nhìn thấy Dương Thần, gương mặt cũng không biểu cảm gì, chỉ đưa mắt nhìn một cái rồi quay đầu lại gọi Trinh Tú:

- Trinh Tú, ăn cơm thôi!

Trinh Tú vội đứng dậy, đáp lời rồi tắt ti vi đi, chạy đến chỗ bàn ăn, nhìn thấy Dương Thần, có chút tò mò nên hỏi thăm:

- Anh Dương, buổi chiều rốt cục có chuyện gì? Chị Nhược Khê cũng không nói với em?

Dương Thần cũng để ý, Lâm Nhược Khế đang nhìn hắn bằng ánh mặt lạnh lùng vô cùng. Hiểu ý, hắn liền nói:

- Chị Thiện Ny hàng xóm cảm thấy trong người không được khỏe lắm. Ngoài ra thì không có chuyện gì đâu.

- Vâng…

Trinh Tú cũng không dám hỏi nhiều, sợ làm Lâm Nhược Khê không vui, huống hồ bây giờ nhìn Lâm Nhược Khê cũng đã không vui vẻ gì.

Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần không nói ra những điều không nên nói, liền quay lại phòng bếp bưng thức ăn lên, không buồn liếc nhìn một cái.

Dương Thần rên rỉ trong lòng. Nếu không phải vì kì thi vào đại học của Trinh Tú thì không có chuyện Lâm Nhược Khê giữ được sắc mặt này trước mặt hắn. Như thế này cũng chỉ lo lắng cho tâm trạng của Trinh Tú nên mới giả như không có chuyện gì như vậy.

Sau khi mọi người ngồi xuống thì cùng ăn tối giống như mọi khi.

Tuy rằng trong lòng có chuyện phiền phức nhưng sợ ảnh hưởng thí sinh ngày mai đi thi nên mọi người đều giả bộ như không có chuyện gì xảy ra. Cũng may là mọi người đều có khả năng diễn kịch nên cũng yên ổn qua bữa ăn.

Ăn tối xong, Lâm Nhược Khê giúp đỡ vú Vương rửa bát như mọi ngày, còn Quách Tuyết Hoa thì tận tình hỏi thăm chuyện thi cử của Trinh Tú. Trinh Tú bị hỏi thì có chút căng thẳng, bộ dạng ngơ ngác làm cho Quách Tuyết Hoa cười một trận vui vẻ.

Dương Thần thì cảm giác như có đá tảng đè nặng trong lòng, suy nghĩ phải làm thế nào để giải quyết cục diện bế tắc này với Lâm Nhược Khê. Đợi cho tới khi Lâm Nhược Khê làm xong việc nhà, đợi cho cô chuẩn bị lên lầu thì hắn liền đi theo sau.

Đi đến hành lang lầu hai, Dương Thần đứng sau lưng gọi cô.

- Nhược Khê, từ từ đã!

Lâm Nhược Khê biết Dương Thần đi phía sau mình từ đầu nhưng cố ý không quay đầu lại, bị gọi như vậy cô mới dừng bước.

- Anh biết bây giờ anh có nói gì thì em cũng không dễ dàng tha thứ cho anh. Anh cũng không muốn nói nhiều làm em không vui. Anh chỉ có một thứ vẫn chưa đưa được cho em!

Lâm Nhược Khê xoay người lại, gương mặt vô cảm, trong ánh mắt là tia nhìn lạnh lùng, không có một chút tình cảm nào:

- Cái gì?

Dương Thần cười ngượng ngùng, lấy từ trong túi ra một vật tròn tròn dẹt dẹt màu vàng. Đó chính là chiếc đồng hồ quả quýt lấy từ trên người cục trưởng FBI Robert sau khi hắn ta chết.

Đi đến trước mặt Lâm Nhược Khê, Dương Thần đưa bàn tay đặt chiếc đồng hồ quả quýt được tạo hình cổ điển từ rất nhiều năm ra trước mắt Lâm Nhược Khê.

- Lần này anh đi Mỹ, anh có hai món quà muốn đưa cho em. Vốn định tặng cả chiếc nhẫn kim cương kia cho em nhưng vừa rồi anh sợ làm Thiện Ny đau lòng lòng nên tặng cho cô ấy. Nhưng chiếc đồng hồ này nhất định anh phải đưa cho em.

Dương Thần thật thà, vừa cười cười vừa nói.

Ánh mắt lạnh như băng của Lâm Nhược Khê liếc nhìn chiếc đồng hồ một cái, thiết kế kiểu dáng cổ cũng bình thường, không có điểm sáng nào đặc biệt, ngoài việc có thể xoay ra thì căn bản không nhìn ra có chỗ nào đẹp đẽ sang trọng, hơn nữa kiểu dáng này rõ ràng là dành cho đàn ông.

Khóe miệng Lâm Nhược Khê bất ngờ hiện lên một tia cười lạnh:

- Đồ tốt như vậy, anh thực sự muốn tặng cho em?

Trong giọng nói của cô đầy sự móc máy, châm chọc.

Dương Thần xấu hổ nói:

- Cái này thực là một chiếc đồng hồ tốt. Là anh lấy được từ tay của lão già ở Cục điều tra liên bang Mỹ.

- Lão già? Lấy được?

Lâm Nhược Khê cười nhạo, lắc lắc đầu:

- Anh muốn tặng em một chiếc đồng hồ có liên quan đến Cục điều tra liên bang gì đó mà anh cũng có thể nói ra được hay sao? Em biết anh rất có bản lĩnh, chiếc nhẫn kim cương hơn 10 triệu mà anh có thể tùy tiện tặng người ta được, đồ anh tặng em, làm sao em dám không thích cơ chứ?

Nói xong, Lâm Nhược Khê cầm lấy chiếc đồng hồ trên tay Dương Thần, nắm trong tay, không buồn nhìn lấy một lần, cười lạnh lùng nói:

- Thật sự là phải cảm ơn anh, ông xã yêu dấu của em. May là anh còn tặng em đồng hồ chứ không phải tặng cho em cái “chuông”…

Cuối cùng, đôi mắt của Lâm Nhược Khê đỏ hoe, cắn chặt môi, nhìn Dương Thần gắt gao một lần rồi qua người bước về thư phòng, dùng lực thật mạnh đóng cửa “rầm” một cái.

Dương Thần không nói, đứng chết trân tại chỗ, lẩm bẩm:

- Chiếc đồng hồ kia thật sự không tồi mà….

Vào đến thư phòng, vừa mới đóng chặt cửa, Lâm Nhược Khê dựa người vào cánh cửa sau lưng, ngửa đầu lên, hai hàng nước mắt rơi lã chã…

Buổi chiều lúc lái xe nhìn thấy người đàn ông của mình tặng nhẫn kim cương cho một người phụ nữ khác, trái tim cô đau như muốn chết đi.

Tuy rằng bản thân cũng đồng cảm với người phụ nữ kia, cũng hy vọng bản thân được hưởng mật ngọt của hạnh phúc, nhưng tại sao lại cùng chọn một người đàn ông cơ chứ?

Không biết bao nhiêu lần tự trách bản thân, nếu lúc trước không phóng túng với người đàn ông kia thì thật tốt biết mấy, có lên thiên đàng vẫn có thể mỉm cười vui vẻ.

Lâm Nhược Khê chỉ biết trong đầu cô cảm thấy rất hỗn loạn, cô không thể nói rõ được là uất ức, là tức giận hay là cảm giác gì khác. Chỉ là nhìn thấy người đàn ông kia chỉ hận không thể cắn hắn thật mạnh, phải cắn cho hắn máu me lênh láng mới thôi.

Thậm chí, Lâm Nhược Khê còn nghĩ đến, hay là ly hôn như một sự giải thoát….

Nhưng nếu chính cô lựa chọn ly hôn chẳng phải là thừa nhận mình thua hay sao? Thất bại bởi những người phụ nữ khác, rồi dâng tặng người đàn ông của mình cho họ?

Bọn họ nhất định rất trông mong ngày đó đến, rồi sẽ cười nhạo sau lưng cô, nói cô là người phụ nữ vô dụng, đến một người đàn ông cũng không giữ được…

Làm sao có thể thất bại bởi bọn họ? Lâm Nhược Khê liền gạt ngay suy nghĩ đó của mình.

Cho dù trong lòng cả đời nguyền rủa người đàn ông thối tha kia thì cũng tuyệt đối không thể để cho hắn đi hưởng thụ thoải mái được.

Lâm Nhược Khê tự an ủi bản thân như vậy, thế nhưng lại cảm thấy…dù thế nào thì bản thân cũng không cam tâm…

Cầm lấy thứ mình đang có trong tay, Lâm Nhược Khê cúi đầu, nhìn chiếc đồng hồ quả quýt mà người đàn ông kia đưa cho mình. Chiếc đồng hồ bỏ túi kiểu cổ được làm bằng kim loại, nặng trịch, lạnh như băng…

Lâm Nhược Khê bỗng cảm thấy, giờ phút này, chiếc đồng hồ này cũng như trái tim cô ¬¬,nó vẫn hoạt động nhưng lạnh giá, cứng rắn….

Yên lặng, Lâm Nhược Khê cầm chiếc đồng hồ, đặt lên ngực…



Dương Thần cũng không biết rằng, chiếc đồng hồ cổ mà hắn đưa cho Lâm Nhược Khê lại làm cô nghĩ nhiều như vậy…

Đối với hắn mà nói, giữa lúc không thể tìm ra biện pháp giải quyết và để xóa bỏ ngăn cách như bây giờ thì chỉ có thể dùng phương thuốc vạn năng là “thời gian”.

Sau khi về phòng mình, Dương Thần tắm bằng nước sạch rồi nằm trên giường, bắt đầu suy nghĩ cụ thể nên làm thế nào để tiến hành tu luyện bước đầu cho Sắc Vi.

Bản thân hắn năm đó là do Tống Thiên Hành đưa vào nhập môn, trực tiếp tu luyện “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh”. Độ khó của môn công pháp này, không phải Dương Thần kiêu ngạo, nhưng không phải ai cũng có thể lĩnh ngộ. Nếu để cho Sắc Vi tu luyện, hiệu quả nhất định sẽ rất thấp, thậm chí Sắc Vi còn không thể hiểu được.

Hơn nữa, “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” bản thân hắn đã tu luyện hơn 10 năm, trung gian còn có “Thần Quang” để cải tạo thân thể, trải qua những lần sinh tử mới có được thành tích như ngày hôm nay.

Nếu bây giờ để cho Sắc Vi học, không có kỳ tích thì mấy chục năm cũng chưa chắc tạo ra được thành quả gì.

Vậy nên, Dương Thần cảm thấy, hắn nên nghĩ ra một công pháp chính thống một chút, để cố gắng đưa Sắc Vi bước qua ngưỡng Tiên Thiên nhanh nhất.

Chỉ cần bước vào cảnh giới của Tiên Thiên, tuổi thọ sẽ tăng cao, tiền đồ tu luyện các công pháp khác sẽ tươi sáng hơn nhiều.

Trong quá khứ, Dương Thần cảm thấy cảnh giới Tiên Thiên là cấp bậc tương đối cao, thế nhưng hôm nay, mặc dù không biết mình rốt cuộc thuộc đẳng cấp gì nhưng Dương Thần cảm thấy không quá khó để đạt đến Tiên Thiên.


Điều hắn cần chỉ là một hệ thống lí thuyết an toàn hợp lý.


Còn sau khi vào Tiên Thiên, có thể bước qua cảnh giới nhập hóa thần hay không, cũng giống như lúc đầu Yến Tam Nương không có cách gì để giúp đỡ hắn, hắn cũng không có cách gì để giúp Sắc Vi. Chỉ cần xem cơ duyên ngộ tính của cô ấy thế nào.


Càng nghĩ, Dương Thần càng cảm thấy tốt nhất vẫn là xem một số sách cổ tu luyện về các nội công khác. Còn về người có thể nói cho hắn về môn lộ, thích hợp nhất chỉ có thể là Vân Miểu sư thái ở tận Yến Kinh.


Dương Thần dù không vui vẻ gì khi nói chuyện với đạo cô kia nhưng vẫn phải kiên nhẫn, vẫn phải tìm số điện thoại của Vân Miểu, gạt quá khứ sang một bên…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK