Còn trong nước biển lạnh lẽo đến thấu xương, Dương Thần không hề hay biết, nói là “đã chết”, cũng không đúng, trong người trừ kinh “vãng niệm diễn sinh” trong đan điền cấp tốc hoạt động, không có chút sinh khí, thậm chí nhịp đập của tim cũng trở nên yếu ớt.
Oang! Oang Oang! Ầm ầm...
Cuối cùng, trong đám mây sấm sét, một tia sét Thần Sấm còn kinh khủng hơn trước mấy lần, giống như con rồng sét rít gào, há to mồm đầy máu, hướng về cái thân hình nhỏ bé giữa biển cách đó nghìn trượng, lao xuống đớp!
Ánh sáng xanh lam chiếu khắp, bầu trời còn xanh thẳm, thâm sâu hơn mặt biển!
Đám mây bị nhuộm một lớp màu xanh lam trắng đẹp đẽ, giống như một dải lụa rực rỡ, bao phủ cả bầu trời.
Một tia sáng đủ để tạo một đợt sóng đánh bay một đảo nhỏ, bật lại về phía biển mênh mông cuồn cuộn sóng, kích động thành một cơn sóng thần cao mấy trăm trượng, gào thét, thổi quét khu vực biển hơn một ngàn hải lý xung quanh!
Giờ khắc này, Thái Bình Dương là một màu xám trắng!
Giờ khắc này, Thái Bình Dương là một vùng tĩnh mịch!
…
Hơn một phút sau, trời yên bể lặng.
Sấm và mây trên bầu trời, lặng lẽ tản đi, lộ ra một vầng trăng trắng, sáng ngời mà không khuyết.
Trong gió mát, đem theo ngọn sóng lăn tăn, ai cũng không thể nghĩ được rằng, mới một phút trước, quang cảnh nơi đây đáng sợ như thế nào.
- Kết thúc rồi...
Poseidon mặt không chút cảm xúc đứng giữa không trung, thản nhiên nói.
Christine đang nức nở quỳ ở đằng kia bỗng ngẫng đầu lên, nhìn chằm chằm Poseidon:
- Đều là ngươi, Neptune, ngươi xem ngươi rốt cuộc đã làm gì? Tại sao không nghe giải thích liền ra tay đánh đập tàn nhẫn!? Cho dù ngươi không chịu nhận, hắn vẫn là Hades, lẽ nào muốn đánh hắn đến chết mới cam tâm sao? Việc này đối với ngươi có gì tốt!?
Poseidon cởi chiếc mũ đầu bếp cao cao trên đầu ra, lộ ra một đám tóc quăn màu nâu, tùy tay ném ra, chiếc mũ đầu bếp theo gió biển bay đi đến phương xa…
Quay đầu lại, Poseidon thản nhiên nói:
- Aphrodite, cẩn thận lời nói của ngươi, ta chỉ là dùng thực lực, cho tên đó biết rằng, phép tắc không gian tuyệt đối không kém hơn tu sĩ của Hoa Hạ, là công lực của bản thân hắn, nếu công lực của hắn đã đột phá đến đỉnh cao hóa thần, muốn đi vào kỳ độ kiếp, như vậy sớm muộn gì cũng phải có thiên kiếp, việc này liên quan gì đến ta?
- Nếu như không phải ngươi ép hắn chỉ có thể sử dụng toàn lực, làm sao có thể dẫn đến kiếp Thần Sấm nhanh như vậy?
Christine tức giận nói.
- Hừ, nếu như hắn sớm chịu thua, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như thế này, huống hồ, làm sao ta biết được công lực của hắn đến trình độ nào, thật là không hiểu gì cả.
- Được rồi, được rồi.
Alys vội vàng khuyên can.
- Đều là tình bằng hữu mấy nghìn năm rồi, lúc này mà các ngươi còn cãi nhau được, mau đến xem Dương Thần thế nào rồi.
- Còn có thể thế nào, bị ba đợt Thái Thanh Thần Sấm đánh trúng, cho dù là những cao thủ độ kiếp mấy vạn năm trước, có pháp bảo hộ thân, cũng phải trọng thương, hắn có thể có một tia cơ hội luân hồi, đã là may mắn rồi.
Poseidon lạnh lùng nói.
Christine đi đến chỗ Thần Sấm đánh xuống lúc nãy, bốn người ngơ ngác không nói ra lời.
Chỉ thấy, trên mặt biển một thi thể cháy đen đang trôi chầm chậm, chủ nhân khối thân thể này, không nghi ngờ gì chính là Dương Thần, nhưng tình trạng lúc đó, lại như bị quăng trong lò nướng một trận, da tróc thịt bong không nói, da đều ở tình trạng bị cháy đen.
- Không ngờ thân thể hắn vẫn còn nguyên vẹn!?
Poseidon không kìm nổi tiếng cảm thán, chậc chậc lấy làm lạ.
Thực ra trong lòng bốn người, đối với việc tìm thấy “Thi thể” của Dương Thần, cũng không ôm nhiều kỳ vọng.
Bốn người họ đều đã trải qua trận đại chiến đó mấy vạn năm trước kia, mặc dù không tu luyện công pháp Hoa Hạ kia, chưa từng ăn thịt lợn cũng chưa nhìn thấy lợn chạy, nhưng đối với tu luyện của Hoa Hạ cũng hiểu được chút ít.
Thần Sấm thiên uy kinh hoàng như vậy, không ngờ lại ở trong tình huống không có bất kỳ pháp bảo nào, lại không đem được Dương Thần đánh tan thành mây khói, thật là không thể tin được.
- Thật là kỳ lạ.
Stern nhíu mày.
- Vì sao tôi cảm thấy, trong cơ thể hắn có thứ năng lượng vô hình nào đó.
- Ngươi nói đúng đó.
Trong đôi mắt màu lam khói của Poseidon hiện lên một tia nghi hoặc.
- Hắn vẫn còn cơ hội sống, chưa hề chết, nhưng công lực của hắn, hình như đã bị phế rồi.
- Nhưng cũng không đúng, nếu như công lực toàn thân của hắn bị Thần Sấm phế bỏ rồi, thì sẽ giống như người thường, nhưng cơ thể của hắn, rõ ràng hắn đang tự chữa trị cho mình.
Alys vội chỉ vào nói.
- Tự phục hồi?
Mọi người xem xét cẩn thận, đúng là thấy, mặc dù toàn bộ cơ thể của Dương Thần bị cháy đen, nhưng tổ chức dưới da, lại dựa vào tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, lột xác nhanh chóng, đem những toàn bộ những tế bào đã chết thay bằng những tế bào mới.
Vì toàn thân đã không còn quần áo, lột xác như vậy, nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
- Đây là thế nào... rõ ràng không cảm nhận được chút năng lượng dao động nào, sao cơ thể hắn vẫn có thể hồi phục, lẽ nào trong người hắn có sự biến hóa gì mà chúng ta không cảm giác được?
Stern nghi hoặc nói.
Christine cũng là không đợi được nữa, rơi bồng bềnh xuống mặt biển phẳng lặng, hư không vừa nhấc, đem cơ thể của Dương Thần chầm chậm đặt lên đôi vai cô ta, ôm chặt lấy.
Khi cảm nhận được mạch đập của người Dương Thần, khóe mắt Christine ngân ngấn lệ, khẽ cười mắng:
- Chỉ biết cậy mạnh, bây giờ chịu khổ rồi chứ.
Dương Thần mê man nằm trong lòng mỹ nhân tóc vàng, da mặt đã dãn ra hơn một nửa, lộ ra gương mặt trắng nõn, vẻ mặt dường như rất là thích thú, bộ dạng không có chút nào là đau khổ.
Christine nhìn khuôn mặt quen thuộc, hé cười:
- Bị sét đánh cũng không biến thành đẹp trai, anh cũng đủ xui xẻo đó.
Anh em Stern cũng hạ xuống bên cạnh hắn, nhìn Dương Thần đang hôn mê, đều lộ ra ánh mắt khó hiểu, nhưng mặt cũng tỏ vẻ vui mừng, cho chàng trai may mắn này chưa chết.
- Aphrodite, ngươi sẽ không thích Hades chứ, sao nào, thích tiểu đệ tươi ngon này?
Alys cười khanh khách, nói đùa.
Christine cong mi khinh thường:
- Ta không có giống ngươi, em Artemis, ta cũng không như ngươi.
- Hừ!
Alys nhăn mũi, ôm lấy khuỷu tay anh cả, làm bộ nép vào của con chim nhỏ, rõ ràng xem thường sự châm biếm của Christine.
Stern cười mấy tiếng, sờ vào mái tóc màu bạc xinh đẹp của em gái:
- Nói ra... bây giờ cũng chỉ mấy người chúng ta ở đây, trừ tên Ares kia, mấy tên khác dường như đều chưa thức tỉnh?
- Ai biết được, dù sao đây cũng giáp nước Mỹ, có lẽ tỉnh rồi, cũng lại lười thôi, dù sao cũng có tên không tim không phổi ở đây, mọi người từ xa đến cũng chẳng làm gì.
Christine liếc Poseidon phía sau, trong lời nói có chút châm chọc.
Poseidon vẻ mặt khả nghi, nhìn Dương Thần trong lòng Christine, dường như gắng tự hỏi, sao có thể có trạng thái thần kỳ vậy.
- Aphrodite, ngươi tính mang Hades đi đâu? Không thể để hắn về Hoa Hạ như vậy, đi thôi.
Stern nói.
Christine gật đầu:
- Tôi dẫn hắn đến chỗ tôi ở, chờ hắn tỉnh rồi tính.
- Vậy… người tiêu diệt hạm đội quân Mỹ kia, rốt cuộc…
Alys do dự không biết nói thế nào.
- Không phải hắn.
Lần này, lại là Poseidon mở miệng, thản nhiên nói:
- Đặc thù vận dụng pháp tắc không gian của hắn, không giống với người trong video kia, hơn nữa khí chất của hắn cũng không giống người đó. Nếu hắn nguyện ý liều mạng với ta đem hết công lực ra so chiêu, vậy sẽ không phải là người muốn chuẩn bị quỷ kế gì, vì chính hắn rõ ràng không phải đối thủ của tôi.
- Không phải hắn? Vậy là ai có bộ dạng giống hắn như đúc vậy? Hơn nữa lại biết về pháp tắc không gian, không phải trên trái đất chỉ còn lại 12 người chúng ta sao?
Stern buồn bực nói.
Poseidon lắc đầu:
- Tôi cũng không rõ lắm.
Christine nghiến răng:
- Neptune! Ngươi có ý gì? Sớm đã biết không phải Dương Thần, còn đánh hắn thành ra như vậy!
Poseidon thoáng nhìn qua, dáng vẻ lười giải thích.
Stern vội khuyên can:
- Aphrodite, cô bớt nóng, đã mấy vạn năm, lại không rõ tính nhau sao, cô còn không rõ tính tình người này sao, ngoại trừ s và Athena, hắn không phục ai cả, giống như khúc gỗ. Cô mau mang Dương Thần đi nghỉ ngơi, tắm rửa. Hiện giờ trong người hắn chút năng lượng cũng không có, thật không biết làm thế nào mới hồi phục được, không có di chứng dị thường nào là tốt rồi.