Mục lục
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi (full) - Mai Can Thái Thiếu Bính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thần mỉm cười, thực sự nhịn không được lại cười.

Thật không ngờ tối hôm qua có người cầm súng dí vào mình, hôm nay lại lại có người cầm súng đối phó với chính mình.

Ở cái đất Hoa Hạ quản chế chặt chẽ súng ống này, so với buổi ban đầu ở nước ngoài thì súng ống đầy rẫy.

- Giám đốc Quách, chẳng lẽ ông không biết người Mỹ dùng khẩu súng này để săn bắn sao, cớ sao lại chĩa vào tôi? Tôi đâu phải hươu nhung, càng không phải gấu đen.

Quách Tử Hằng nghĩ rằng Dương Thần sợ hãi, cười mỉa đáp:

- Trong mắt tôi bây giờ, cậu giống như là con thỏ tôi săn được, cậu đừng tưởng trong bán kính bốn năm mét với súng trường tôi không thể bắn trúng cậu.

Dương Thần nhếch mép cười, không chút do dự bước tới một bước

- Ông đoán xem?

- Đừng có nhúc nhích!Cậu mà còn bước thêm một bước là tôi nổ súng đấy!!

Cằm và mặt của Quách Tử Hằng đổ cả mồ hôi lạnh, lớn giọng rít bảo.


Dương Thần chẳng thèm để ý, tiếp tục tiến thêm một bước về phía trước.

- Tôi sẽ đứng ở đây, súng ở trong tay ông, cò trên súng, tôi ở ngay trước mặt ông đây, nên làm gì và có thể làm gì đều do ông quyết định.

Dương Thần chẳng chút hoảng loạn chậm rãi hút hết điếu thuốc rồi vứt xuống sàn, giẫm tắt rồi tiếp tục bước tới trước.

Mỗi bước đi đều khiến tim của tất cả mọi người có mặt ở đó một lần run lên, như thể là có sấm sét bùng nổ trong lòng họ. Mỗi khi Dương Thần bước một bước, tim của mọi người lại đập thình thịch như là trống cái.

Tiếng kim rơi còn có thể nghe thấy, chỉ trong tích tắc vài giây không khí dường như cô quánh lại, trong phòng khách lớn chỉ còn mỗi âm thanh tiếng bước chân chậm rãi của Dương Thần.

Khoảng cách chỉ có bốn năm mét, chỉ khoảng sáu bảy bước chân nhưng tim của mọi người cứ muốn nhảy ra ngoài, sững sờ cuộc đối đầu, đến cả hai tên bị Dương Thần hạ gục một cách nhẹ nhàng nằm quằn quại trên nền cũng nín thở trước cảnh tượng trước mắt.

Ngón tay của Quách Tử Hằng chỉ cần nhẹ nhàng bóp cò súng dùng sức mạnh của viên đạn xuyên qua thân xác đang ở trước mặt y.

Thần sắc của Dương Thần rất bình thản, không khác gì việc bắt tay với một người chưa quen biết, ánh mắt ấy toát ra sự lãnh đạm, trong cái giây phút sống còn trước mắt này chẳng có gì tồn tại bình thường.

Tất cả sự việc chỉ diễn ra trong ba giây, lúc mà Dương Thần bước đến trước mặt của Quách Tử Hằng, gương mặt y trắng bệch, đầu ra đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt đờ đẫn.

- Trên thế giời này có hai loại người đáng sợ nhất, đầu tiên là kẻ điên và thứ hai là loại người không sợ chết. Kẻ điên đáng sợ có lẽ vì họ không sợ chết, chết tôi còn chẳng sợ, ông nghĩ xem súng đối với tôi có tác dụng không?

Dương Thần khẽ mỉm cười, thuận tay đoạt lấy khẩu súng trong Quách Tử Hằng, y cơ bản quên cả kháng cự.

- Răng rắc!

Chỉ thấy Dương Thần tùy ý quơ hai tay, khẩu súng trường bằng kim loại như thể là ngọn cỏ lau phát ra âm thanh gãy gọn.

Trong cái không gian như tranh ấy, cái âm thanh kia dường như kéo mọi người trở lại thực tại, mọi người được phen kinh hồn bạt vía.

Này …

Này không phải chỉ có trên phim ảnh của Hollywood thôi sao!?Cái con người này!Hắn là siêu nhân sao!?Còn bẻ gãy cả súng trường nữa!!

Vứt phần bị bẻ gãy từ súng trường sang một bên, Dương Thần phủi phủi tay, cười nói như không:

- Giám đốc Quách,thế này thì ông có thể đi lấy tờ chi phiếu rồi chứ?

Quách Tử Hẳng giống như vừa hoàn hồn, toàn thân run rẩy, nhìn thanh niên trẻ tuổi đang cười trước mặt y như thể nhìn quái vật, từ khi y bước chân vào đời, y đã thấy qua những kẻ tàn nhẫn độc ác, nhưng chưa thấy qua người nào không cần mạng sống, càng đáng sợ hơn chính là cặp mắt của người thanh niên ấy, thách thức y bóp cò, thế đối với hắn chẳng là gì!

Làm sao có thể thế chứ, trên thế gian này thật sự có người không biết sợ súng đạn ư!?

- Muốn tiền thì không có đâu, còn mạng thì có một mạng đây.

Quách Tử Hằng cáu kỉnh đáp, y muốn giữ lại vẻ tôn nghiêm cuối cùng của một đại ca xã hội đen.

- Chậc chậc..

Dương Thần lắc đầu tiếc nuối:

- Ông sao không chịu hiểu, nếu ông thật sự đấu thắng tôi thì lúc nãy ông nên bóp cò, đến bóp cò ông cũng chẳng dám làm, điều đó chứng tỏ ông còn sợ việc sống chết, ông đấu không lại tôi, đừng để tôi phải làm những việc mà bấy lâu nay tôi không làm.

- Tao công nhận nếu đánh thì mày lợi hại hơn tao, gan mày đủ lớn, nhưng lão đây sẽ không đưa xu nào hết!!

Quách Tử Hằng hất mạnh cái bàn, vẻ mặt hung tợn gầm gừ.

- Vậy thì không thể trách tôi được, tính tôi vốn đã trở nên ôn hòa hơn nhiều.

Nụ cười Dương Thần lộ vẻ ma quái và có chút hưng phấn, thân pháp cực nhanh vụt cái đã ở sau lưng Quách Tử Hằng, cùng lúc hai tay dùng lực nhanh mạnh khiến Quách Tử Hằng chẳng kịp phản ứng, hai cánh tay của y bị khóa chặt!

Một đá vào khuỷu chân của Quách Tử Hằng khiến y lảo đảo rồi quỳ rạp xuống đất!

- Rắc..!!

Âm thanh xương cốt bị gãy vang lên, Quách Tử Hằng rống lên đau đớn, vị trí hai cánh tay trên bả vai lệch đi!

Dương Thần dùng một chân đạp lên bắp chân của Quách Tử Hằng đang quỳ dưới đất khiến y không có cách nào đứng dậy được, chỉ có thề ngọ nguậy phần lưng, nhưng mỗi lần ngọ nguậy như thế Dương Thần lại dùng lực giẫm mạnh khiến Quách Tử Hằng chẳng còn dám động đậy!

- Mày!Mày đã làm gì với tay tao!!

Quách Tử Hằng đau đến độ nhe răng trợn mắt, quay đầu nhìn trừng trừng Dương Thần, mắt hằn những tia máu.

- Không có gì, chỉ là làm cho khớp xương cánh tay của ông lệch so với bả vai chút xíu mà thôi.

Dương Thần đắc ý đáp.

- Mày … mày nghĩ làm thế có thể khiến tao đưa tiền và nhận thua ư! Không thể nào!

Quách Tử Hằng lớn tiếng la lối, nhưng đám đệ tử của y đều khiếp sợ chẳng dám nhúc nhích, nhìn thấy đại ca của mình bị đánh tới mức quỳ rạp xuống đất thế kia thì có tên nào dám xông lên.

Bọn họ ra đời lăn lộn kiếm sống, chứ có phải bán mạng đâu.

Dương Thần khua khua ngón tay.

- Ông nhầm rồi, đó mới chỉ là mở màn, làm sao tôi có thể chỉ “tiếp đãi” ông bằng một việc ấy thôi.

Vừa dứt lời, bàn tay của Dương Thần lại lần nữa chộp lấy bả vai cánh tay của Quách Tử Hằng.

- A!!!

Quách Tử Hằng lại thất thanh hét lớn

- Mày lại làm gì nữa vậy hả!?

- Rắc rắc!!

Ngay sau đó lại là âm thanh xương cốt bị lệch đi.

Dương Thần nở một nụ cười thỏa mãn.

- Không có gì, tôi chỉ đưa cánh tay của ông về vị trí cũ, đưa về vị trí cũ rồi lại bẻ lệch đi, làm lui làm tới vài lần, luyện cánh tay, tốc độ cứ chậm dần, xem chừng ông rất đau nhỉ, yên tâm, tôi làm vài lần nữa thì ông chẳng thấy đau nữa đâu …

Ác quỷ!Ác quỷ!Tên này là ác quỷ!!!

Quách Tử Hẳng hoàn toàn tê cứng, y biết nếu tiếp tục như thế bản thân sẽ không chết nhưng so với chết đau đớn hơn nhiều, sống mà không bằng chết, cốt yếu chính là đó!!

Nỗi đau của cánh tay và bắp chân như ngàn mũi kim đâm vào tim, đầu óc mấy lần như muốn lịm đi nhưng lại bị những cơn đau không chịu được ấy kéo ngược trở lại!

- Tao … tao đưa tiền …


Lúc Dương Thần lại lần nữa khóa hai cánh tay, Quách Tử Hằng thật sự không thể chịu đựng được nữa.


Âm thanh phát ra từ miệng Quách Tử Hằng nghe có vài phần giống như khóc, đúng vậy, y khóc thật, y rơi cả nước mắt, vì nhục nhã, vì không cam tâm, mà cái chính là vì đau đớn!


- Thế mới đúng chứ.


Dương Thần cảm thấy vừa lòng liền buông lỏng cánh tay của Quách Tử Hằng, cười ha hả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK