Mục lục
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi (full) - Mai Can Thái Thiếu Bính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một mạch lên thẳng tầng thứ hai mươi bảy, Dương Thần vốn đếm không hết mình bỏ lại đằng sau bao nhiêu nhân viên bảo vệ, thậm chí có một số vệ sĩ của khách hàng cũng bị Dương Thần bất chấp tất cả đá ngã như ngựa.

Tầng thứ hai mươi bảy là tầng thương vụ, trong hành lang trống rỗng, nhưng bởi vì tin tức hỗn loạn dưới lầu đã truyền đến đây nên không ít phòng riêng đều có vệ sĩ áo đen, đề phòng nghiêm ngặt.

Dương Thần nhìn chăm chú vào lũ vệ sĩ cảnh giới, nhanh chóng tìm được phòng của Knight, ở cửa là hai tên vệ sĩ dáng người khôi ngô, sắc mặt rất khó coi.

Lúc này Dương Thần đã lười tốn nước bọt, không đợi hai vệ sĩ đặt câu hỏi, phang cho mỗi người một quyền với tốc độ khó tránh, đừng nói ngăn cản, hai tên vệ sĩ đã ôm bụng loạng choạng ngã xuống mặt đất.

- Ầm!!

Dương Thần nhấc chân đá vào cánh cửa khóa trái, khóa điện tử phát ra hệ thống báo động chói tai, nhưng sắc mặt hai tên vệ sĩ đều tái nhợt, bất lực.

Tình hình trong phòng lập tức lọt vào trong tầm mắt, chiếc bàn ở cạnh cửa sổ sáng ngời, hai người ngồi, một người đúng là Lâm Nhược Khê, một người đàn ông trung niên mặc đồ tây màu tím.

Người đàn ông trung niên tóc đen, tóc vuốt sợi đến sau gáy, trên mặt đã có lốm đốm nốt đồi mồi, có thể thấy được lão ta già hơn một chút so với nhìn vẻ bề ngoài, nhìn thấy Dương Thần xông vào, lão ta ngồi bất động, lông mày nổi lên.

Lúc này, hai tên vệ sĩ cường trángchạy từ một gian phòng khác tới, vội vàng đứng chặn trước mặt Dương Thần.

Lâm Nhược Khê cuối cùng cũng xác định người đàn ông trước mắt đang lao vào đánh nhau như đám lưu manh là Dương Thần, Dương Thần lúc này bởi vì đánh nhau và chạy thục mạng, mặt mày lem luốc, càng nhìn càng thấy khó coi, tóc tai bù xù, mặt đầy mồ hôi, trên người thậm chí còn dính một ít máu, khoác chiếc áo màu đen đứng ở cửa, rõ ràng là lưu manh đầu đường, vừa mới đánh nhau xong.

- Anh là ai….

Người đàn ông mặc đồ tây màu tím trầm giọng hỏi.

Dương Thần không để ý đến ông ta, cẩn thận nhìn Lâm Nhược Khê, thấy cô chỉ bị chút kinh hãi, toàn thân đều bình thường, không có bất cứ tổn thương gì trong lòng mới an tâm một chút.

Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần nhìn mình cười cười, nhịn không nổi cơn giận, bỗng nhiên đứng lên, chất vấn:


- Dương Thần! Anh đến đây làm gì?

- Lâm tiểu thư biết anh ta sao?

Ông Tây nhíu mày hỏi.

Lâm Nhược Khê đau đầu xoa trán, xoay người nói xin lỗi:

- Cao tiên sinh, rất xin lỗi, gây phiền phức cho ông rồi.

- Lâm tiểu thư, anh ta giống như rất để ý cô…

Cao tiên sinh nhìn Lâm Nhược Khê hỏi.

Lâm Nhược Khê sửng sốt, nhìn thoáng qua, Dương Thần vẫn đứng ở cửa ngây ngô cười, cúi đầu thở dài nói:

- Hắn là nhân viên công ty tôi, không biết vì sao bỗng dưng phát điên như thế.

Nhân viên? Nổi điển? Dương Thần tươi cười nhưng trong lòng thấy chua xót, tuy nhiên cũng không quá để ý, dù sao Lâm Nhược Khê đến đây bàn chuyện, có thể thấy cô ấy bình an vô sự, Dương Thần vẫn rất vui vẻ.

Còn đánh giá của Lâm Nhược Khê đối với hắn, tạm thời hắn rất bất chấp.

Cao tiên sinh có vẻ giật mình, nhướng mày nói:

- Lâm tiểu thư, đêm nay là tôi nhớ về tình nghĩa năm đó với lão Chủ tịch, tạm thời ghé qua Trung Hải, đem việc hợp tác của tập đoàn Bailey bên Pháp nói cho Lâm tiểu thư, bất chấp những công ty lớn của Yến Kinh, mà đến chỗ cô trước. Cách hành xử của nhân viên này khiến tôi cảm thấy rất thất vọng. Tôi thật sự không thể tưởng tượng được Quốc Tế Ngọc Lôi lại có nhân viên như vậy.

- Cao tiên sinh, tôi thay mặt hắn xin lỗi ông, hắn… hắn bình thường không như thế… Không biết vì sao hôm nay…

Suy nghĩ của Lâm Nhược Khê trở nên lộn xộn, người đàn ông này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì? Hắn tại sao không nói một tiếng đã đột nhiên trở lại? Về thì về đi, mình đang nói chuyện làm ăn, hắn đột nhiên xông vào như vậy làm gì? Xem ra tiếng chuông báo động dưới lầu và tiếng lộn xộn tất cả đều do hắn gây ra?

Trời ơi, rốt cuộc hắn đã làm loạn như thế nào? Một mình hắn xông hẳn vào tòa nhà lớn?

Chẳng lẽ đá văng cửa ra, rồi đứng trước mặt mình như vậy không nói một tiếng chỉ cười ngây ngô thế sao?

Nhưng đúng lúc này ở cửa đột nhiên xuất hiện hai gã cảnh sát, hô to:

- Không được nhúc nhích!

Giơ súng lên từ phía sau nhắm vào Dương Thần!

Lâm Nhược Khê mắt mở to, không dám tin người này đến cảnh sát cũng đưa tới.

Một nữ cảnh sát dáng người lả lướt theo cánh cửa đi đến, tóc ngắn màu đen, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ đầy vẻ tức giận, đã trễ thế này còn phải đi làm nhiệm vụ, gây ra náo loạn lớn như vậy, ai đang trực cũng đều bực bội.

- Để ta xem xem là thần tiên nào hạ phàm đây…

Nữ cảnh sát đi đến trước mặt, vừa thấy Dương Thần, lập tức đứng ngây tại chỗ.

- Thái cục trưởng, tới nhanh nhỉ!

Dương Thần thu ánh mắt, nhìn Thái Nghiên cười nói.

Sau một đêm kinh hồn ở tòa nhà đó, Thái Nghiên không gặp lại Dương Thần. Tuy nhiên mấy ngày nay không biết vì sao luôn nhớ tới cảnh tượng đêm đó, đặc biệt là cảnh Dương Thần một mình xông lên đối đầu với đám xã hội đen, khiến Thái Nghiên kích động chạy tới nhà Dương Thần xem, điều này khiến Thái Nghiên luôn cảm thấy dày vò.

Hiện giờ, quả thực đã gặp được Dương Thần, nhưng lại là trong tình cảnh thật khó xử.

Cô, là tới bắt hắn!

- Nghiên Nghiên!

Lâm Nhược Khê thấy người tới là Thái Nghiên thì an tâm một chút, tiến lên nói:

- Có cách gì không? Người này hôm nay giống như bị điên ấy, nể mặt tôi, tha cho hắn được không? Những đồ bị hỏng và mọi phí tổn khác, tôi giúp hắn bồi thường.

- Nhược Khê? Cô cũng ở đây sao?

Thái Nghiên không ngờ được, nhưng vừa nghĩ tới bọn họ là vợ chồng trong lòng cũng chua xót hiểu ra, tuy rằng không biết vì sao Dương Thần lại làm như vậy, nhưng Thái Nghiên đồng ý với cách của Lâm Nhược Khê, muốn cô ấy giúp Dương Thần, Thái Nghiên vẫn luôn thiết diện vô tư, đột nhiên cảm thấy không làm được.

Tuy nhiên, Cao tiên sinh không định bỏ qua cho Dương Thần như vậy, đứng lên khỏi ghế, ông ta sửa sang trang phục, nói:

- Vị cảnh sát này, tôi họ Cao, là thương nhân Singapore, người đàn ông này đột nhiên xông vào tôi cảm thấy rất bất mãn. Hành vi của hắn ảnh hưởng nghiêm trọng đến an toàn của cá nhân tôi, hơn nữa tôi nghi ngờ hắn còn nghe trộm thông tin cơ mật làm ăn của tôi. Tôi hy vọng cô thể bắt giữ theo luật. Pháp luật là phải công chính nghiêm minh.

- Điều này…

Thái Nghiên nhăn mi xanh đen lại. Cô không nghĩ trong phòng lại có một nhân vật như vậy.

Lâm Nhược Khê nghe Cao tiên sinh cố ý muốn đưa Dương Thần ra tòa, trong lòng vội vàng:

- Cao tiên sinh, hắn tuyệt đối không có ý làm ông bị thương, cũng không đánh cắp thông tin cơ mật của ông, xin ông tin tưởng tôi, để tôi sẽ xử lý việc này được không?

- Lâm tiểu thư, tôi hy vọng cô có thể hiểu được máy bay hạ cánh xuống Trung Hải tối nay, không chỉ là mời cô ăn một bữa cơm, nói chuyện đơn giản như vậy. Tôi rất nghiêm túc hy vọng quý công ty có thể trở thành đối tác hợp tác của chúng tôi, liên kết với công ty nổi tiếng quốc tế. Tôi lòng đầy thành ý, nhưng nhận sự tiếp đãi như thế này, tôi không thể hạ thấp danh dự của mình được!

Cao tiên sinh lòng đầy căm phẫn nói.

- Bộp bộp bộp…

Ngay sau khi Cao tiên sinh nói xong những lời này, Dương Thần đột nhiên vỗ tay:

- Nói rất hay! Chúng tôi cũng không thể hạ thấp danh dự của mình!

- Sao cơ, vị đang đêm xông vào tòa nhà làm loạn này, anh thấy tôi nói không đúng sao?

Cao tiên sinh chau mày hỏi.

- Dương Thần! Anh đừng nói nữa! Anh còn chưa gây đủ rắc rối sao?

Lâm Nhược Khê cũng phát điên lên. Người này tuy đáng giận, nhưng… Nhưng mình cũng không thể nhìn hắn ngồi tù.

Làm tổn hại đến sự an nguy của thành viên thương hội Singapore, ban đêm xông vào trung tâm tài chính lớn nhất Trung Hải, có ý đồ đánh cắp bí mật buôn bán… với tội danh này, bất luận là tội danh nào được thành lập, cũng đủ làm Dương Thần khốn đốn rồi!

Dương Thần không thể không cười, đột nhiên xoay người, nhìn Thái Nghiên nói:

- Thái cục trưởng, phiền cô kiểm tra phòng này một chút được không?

- Kiểm tra phòng?

Trong lòng Thái Nghiên rất lo lắng, những gì Dương Thần nói khiến cô chẳng hiểu ra sao cả!

- Đúng vậy! Dùng kiến thức và kỹ thuật chuyên ngành của cô, kiểm tra TV, đèn đầu giường và bức màn một chút.

Dương Thần nói.

Vừa mới dứt lời, Thái Nghiên giống như hiểu ra điều gì, nghiêm nghị gật gật đầu, còn Cao tiên sinh sắc mặt dần dần trắng bệch.

Lâm Nhược Khê không biết Dương Thần lại muốn làm gì nữa, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thái Nghiên, cô đoán chắc phải có điều gì mờ ám, nhìn Thái Nghiên kiểm tra phòng ngủ bên kia.

- Đúng là buồn cười! Không ngờ cảnh sát lại đi nghe lời tên lưu manh! Xem ta tôi không còn lý do gì để ở lại đây nữa rồi! Chúng ta đi!

Cao tiên sinh dường như không kiên nhẫn được, tức giận hừ một tiếng, muốn mang theo hai gã vệ sĩ rời khỏi.

- Ngăn bọn họ lại!

Thái Nghiên đột nhiên lớn tiếng chỉ huy hai gã cảnh sát đang chặn ở cửa, súng lục trong tay nhắm ngay ba người Cao tiên sinh.

- Các người làm gì vậy? Các người … Các người biết tôi là ai không? Tôi là Trưởng ban thư ký thương hội Singapore! Chủ tịch thành phố các ngươi thấy tôi còn phải nhún nhường ba phần! Các người dám ngăn cản tôi sao?

Cao tiên sinh lớn tiếng mắng.

Thái Nghiên cười lạnh đi đến trước mặt Cao tiên sinh,

- Ông là ai không quan trọng. Nhưng đúng theo như lời ông nói, pháp luật chắc chắn phải nghiêm minh, và cái nằm trên tay tôi, chính là sự công bằng của ông.

Nói xong, Thái Nghiên mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay trắng nõn rõ ràng là camera chuyên dụng bỏ túi!

- Cô vu oan cho tôi! Cái đó không phải là của tôi!

Cao tiên sinh dữ dội, chửi ầm lên!

- Chậc chậc…

Dương Thần lắc đầu thở dài nói:

- Còn chưa nói là của ông, ông đã kích động như vậy rồi! Thật đáng tiếc, chút trò này của ông từ bé tôi đã học được rồi.

Tình huống đột nhiên chuyển biến, Lâm Nhược Khê đột nhiên tỉnh ngộ, tất cả chuyện này là sao?

Trong nháy mắt, sắc mặt Lâm Nhược Khê như bị đóng băng lại. Vừa rồi còn có ý giúp Dương Thần cầu xin Cao tiên sinh tha thứ. Nhưng thật đáng xấu hổ, không ngờ là cô lại đi cầu xin một tên sở khanh. Cô cảm thấy bị lăng nhục.

- Cao Quốc Hùng! Chúng ta gặp nhau tại tòa!

Lâm Nhược Khê không muốn đợi thêm một phút giây nào nữa, xoay người chạy nhanh ra khỏi phòng, thậm chí cả túi xách cũng bỏ quên lại trên bàn.

Dương Thần đi đến bên bàn cầm lấy túi xách của Lâm Nhược Khê, không biết phải nói với Thái Nghiên như thế nào cho phải:


- Nếu tôi đoán không sai thì trên người của gã, hoặc là trong rượu có thể kiểm tra thuốc mê hay thứ gì đó đại loại, chuyện tiếp theo rất dễ làm, Cục trưởng Thái, đã làm phiền cô rồi!


- Ừ! Tôi biết rồi! Anh mau đi xem Nhược Khê thế nào đi! Cô ấy từ nhỏ đã rất cố chấp. Lần này lại bị tên khốn kiếp này lừa, tôi dám khẳng định cô ấy rất khó mà vượt qua, tôi sẽ cho người đưa anh xuống, như vậy sẽ không có ai dám ngăn cản anh nữa.


Thái Nghiên chua xót, miễn cưỡng nói.


Dương Thần gật gật đầu, một gã cảnh sát cùng đi, bước nhanh ra khỏi phòng, còn kết cục của Cao Quốc Hùng như thế nào, đã không còn là chuyện hắn muốn quan tâm nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK